Bài viết về buổi họp lớp của anh Lương được đăng tải trên MXH Toutiao (Trung Quốc) đã thu hút nhiều sự chú ý từ CĐM.
Tôi tên là Lương Chính, năm nay tôi 34 tuổi. Khi còn bé, gia đình tôi sinh sống ở một thị trấn nhỏ. Lúc đó, vì nhà nghèo, tôi luôn thầm nhủ trong lòng rằng khi lớn lên, tôi phải kiếm được nhiều tiền. Vì vậy, trong thời gian học cấp 3 và Đại học, trong khi nhiều người bạn đồng trang lứa khác mải mê trước các trò chơi điện tử hay chuyện yêu đương, tôi luôn dành cả ngày để đọc sách và nghiên cứu các tài liệu trong thư viện.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi làm việc cho một công ty niêm yết. Nhờ làm việc chăm chỉ, tôi từ một nhân viên văn phòng bình thường đã trở thành Giám đốc tiếp thị. Sau khi tích đủ vốn liếng, tôi tự thành lập một công ty riêng.
Thông qua những kinh nghiệm dày dặn và sự nỗ lực, tôi đã vận hành tốt doanh nghiệp và kiếm được rất nhiều tiền. Cuối cùng, tôi đã thực hiện được ước nguyện của mình khi còn đi học.
Tuy nhiên, những áp lực của công việc và cuộc sống khiến tôi luôn nhớ đến khoảng thời gian còn đang đi học cùng bạn bè. Khi đó, tôi và các bạn rất vui vẻ, hòa đồng với nhau. Tình bạn giữa chúng tôi trong sáng, thuần khiết. Sau những giây phút làm việc mệt mỏi, tôi luôn mong đợi các buổi họp lớp khác nhau sẽ được tổ chức để cùng bạn học cũ ôn lại những kỷ niệm quý giá của tuổi học trò.
(Ảnh minh hoạ) |
Rơi vào tình cảnh vừa vui mừng, vừa khó xử
Một ngày nọ, tôi bỗng nhận được cuộc gọi từ lớp trưởng cấp 3. Cậu ấy bày tỏ bản thân đã không gặp các bạn cùng lớp trong nhiều năm và muốn tổ chức một buổi họp lớp để mọi người cùng tụ tập. Nghe lớp trưởng nói, tôi cảm thấy rất vui nên đã ngay lập tức đồng ý tham gia.
Vào ngày diễn ra buổi họp lớp, tôi đã đến nhà hàng đúng giờ hẹn và gặp gỡ nhiều người bạn thời thơ ấu. Bây giờ mọi người đều đã thay đổi, nhưng trong số tất cả các bạn cùng lớp, có lẽ tôi là người thay đổi nhiều nhất.
Thậm chí, có một người bạn còn thẳng thắn khen ngợi tôi: "Cậu đã khác xưa rất nhiều. Trước đây, đôi giày cậu đi hàng ngày luôn ở trong tình trạng tồi tàn. Hiện tại, khi tới buổi họp lớp này, cậu đã lái một chiếc Mercedes-Benz, toàn thân diện đầy đồ hiệu thật khiến người khác ngưỡng mộ".
Những lời khen của các bạn học cũ khiến tôi cảm thấy tự hào những cố gắng, nỗ lực của bản thân. Bên cạnh đó, trong bữa ăn, mọi người đều mời tôi nâng ly và quan tâm đến tôi nhiều hơn. Ngay cả những người từng coi thường tôi cũng cúi người rót rượu, nâng ly chúc mừng tôi một cách vui vẻ.
Cuối cùng, tôi cũng được bạn bè công nhận. Ngoài ra, trong quá trình trò chuyện, ôn lại kỷ niệm xưa cùng bạn cũ, tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả. Do đó, trong lúc cao hứng, tôi đã dứt khoát đứng dậy, mời mọi người cùng nâng cốc chúc mừng và tuyên bố: "Mình sẽ thanh toán mọi chi phí cho buổi họp lớp hôm nay. Mọi người hãy thoải mái tận hưởng giây phút tuyệt vời này".
Sau bữa ăn, tôi đặt thêm một phòng hát riêng sang trọng và rủ các bạn học cũ cùng tham gia. Ngày hôm đó, tôi đã trò chuyện rất lâu với nhiều bạn học cũ thân thiết trước đây. Chúng tôi tìm lại những ca khúc xa xưa nhưng quen thuộc và cùng nhau cất lên tiếng hát.
Kết thúc buổi họp lớp, tôi đã chi tổng cộng 5.300 NDT (khoảng 18 triệu VNĐ). Tuy nhiên, tôi cảm thấy số tiền bỏ ra để dành thời gian cho các bạn học cũ là hoàn toàn xứng đáng.
(Ảnh minh hoạ) |
Tuy nhiên, sáng hôm sau, khi vừa thức giấc, tôi mơ màng mở điện thoại lên và cảm thấy bất ngờ nhận được 3 tin nhắn từ 3 người bạn học cũ trước đây chơi rất thân với tôi. Tôi ấn xem thử tin nhắn với tâm trạng phấn khởi vì nghĩ các bạn muốn tiếp tục hẹn gặp để trò chuyện thân tình.
Tuy nhiên, nội dung của cả 3 tin nhắn đều là hỏi vay mượn tiền khiến tôi chợt cảm thấy chạnh lòng. Sau đó, khi hồi tưởng lại về buổi họp lớp, tôi mới chợt nhận ra việc 3 người bạn học cũ này đều đã có chủ đích tiếp cận tôi từ trước. Họ than vãn công việc làm ăn đi xuống, cần số vốn để có thể vực dậy.
Khi xưa lúc gia đình tôi còn nghèo, họ luôn cố tình cô lập và thậm chí bắt nạt tôi nhưng giờ đây lại đột nhiên tỏ ra nhiệt tình một cách khác thường. Tắt điện thoại di động, tôi cảm thấy khó xử, không biết có nên cho 3 người bạn này mượn tiền hay không.
Tôi không ngại giúp đỡ người khác nhưng tôi không rõ 3 người bạn học này muốn mượn tiền tôi vì họ có cuộc sống khó khăn thật hay chỉ đơn giản là muốn lợi dụng sự cảm thông của tôi. Nếu rơi vào hoàn cảnh của tôi, bạn sẽ làm gì?