Tôi - sinh viên năm cuối, sống nội tâm và hay khóc thầm. Anh hơn tôi 13 tuổi, đã có gia đình và hai con nhỏ, công việc ổn định, là giám đốc của một công ty ở Sài Gòn. Chúng tôi quen nhau trên một trang mạng xã hội, nói chuyện rất hợp. Lúc đầu cũng chỉ vì hiếu kỳ, tôi chưa từng nói chuyện với đàn ông có vợ bao giờ nên thấy anh thú vị và hấp dẫn, một nét nào đó mà tôi chưa từng gặp ở những người đàn ông khác. Trong một lần anh đi công tác ngoài Bắc, chúng tôi gặp nhau, tôi lăn tăn về cuộc gặp này nhưng rồi nghĩ cứ gặp đã, hợp thì tốt, không thì thôi.
Ảnh minh họa. |
Cũng vì suy nghĩ trẻ con ấy đã đưa tôi và anh vào một tình thế cực kỳ khó. Tối đó là Trung thu nên đường kẹt xe, anh đợi tôi rồi đi ăn tối. Chúng tôi có uống chút nhưng tôi vẫn tỉnh táo, rồi tôi quyết định về khách sạn nơi anh thuê đêm đó để ngủ. Nam nữ ngủ cùng nhau nên chuyện ấy xảy ra cũng là lẽ bình thường. Thời gian trôi đi, những tin nhắn và cuộc gọi của chúng tôi nhiều dần, không kiểm soát được. Tôi thừa nhận đã thích anh. Sau đó nửa tháng anh lại ra, chúng tôi lại gặp nhau, rồi những lần sau đó.
Chúng tôi yêu nhau không vì mục đích tiền bạc hay dục vọng gì mà sao tôi chẳng thấy hạnh phúc. Tại sao tôi lại phải chịu hoàn cảnh như vậy, người đàn ông mình yêu nằm cùng với một người phụ nữ khác và gọi cho mình? Cảm giác thiệt thòi, nói đúng hơn là tôi bất lực vì dù sao mình cũng là người đến sau. Ngày ngày anh cứ thế, quan tâm tôi về cả vật chất lẫn tình cảm, điều đó càng làm tôi khó xa rời anh. Anh vẫn luôn mong tôi có bạn trai nhưng không chịu buông tay. Có lần gọi điện cho anh nhưng vợ anh nghe máy khiến tim tôi đau nhói, tôi bất lực quá. Mong được các bạn tư vấn. Tôi không ích kỷ đến nỗi bắt anh bỏ gia đình để đến với mình, anh cũng không đủ cam đảm để công khai mối quan hệ này.
Link nội dung: https://haiphong24h.org/anh-luon-mong-toi-co-ban-trai-nhung-chang-chiu-buong-tay-a100284.html