Từ ngày đầu đi làm, tôi đặt ra những giá trị mà mình theo đuổi dù rất mơ hồ. Những giá trị giữ tôi lại trước sự hời hợt và vô nghĩa trong mình.
Cuối năm ngoái tôi nghỉ một công việc tương đối tốt để làm part-time. Khả năng làm việc với con số của tôi phi thường tệ. Mà việc cũ hành chính kiêm kế toán, tính toán những công nợ trong lẫn ngoài nước, giao dịch quốc tế,… đủ cho tôi không thể cười nổi cả tuần và khi về đến nhà dặt dẹo như xác sống, dù không hề phải làm việc nhà.
Dĩ nhiên, tôi cũng không nấu ăn được quá 3 bữa 1 tuần. Tình trạng bỏ bê nấu nướng và phải tự nhắc nhở về số má tiền nong nhanh chóng dẫn tôi đến chứng trầm cảm nhẹ. Liên tục sụt cân, không thể ghi nhớ, không nói chuyện với ai ngoài những giao tiếp tối thiểu, không niềm vui, không buồn rầu, không tức giận, không thèm ăn, không thể ngủ quá 4h/đêm.
Tôi ước mình có thể thuê một ngôi nhà trên núi, mở mắt ra sẽ ngợp một màu xanh và sương sớm... |
Một tối tôi gục vào ngực anh và khóc nức nở, nếu em nghỉ việc, chúng ta có thể đi du lịch 1 tuần không? Một hòn đảo lặng lẽ ở phía nam xa xôi, ngập nắng và mình sẽ mang thật ít đồ, em sẽ bỏ lại toàn bộ mỹ phẩm và giày cao gót ở nhà, em hứa. Mình sẽ đến đó đọc sách, vẽ và chụp những bức hình của nhau.
Sáng ta cùng đi bơi, đi chợ chài và nghe Natalie Cole rền rĩ hát. Hoặc mình thuê một ngôi nhà trên núi, em mở mắt ra sẽ ngợp bởi màu xanh và sương sớm, mình nấu ăn bằng củi lép bép, đêm đi dạo muộn sẽ thấy sương từng giọt lộp độp rơi trên vai, nghe tiếng lá rụng và cành cây gãy nửa khuya. Em muốn xa con người. Em thấy mình trôi như chiếc lá giữa dòng, và bất hạnh thay, chiếc lá ấy thường tự hỏi: Tại sao nó lại trôi?
Rồi tôi nghỉ việc...
Chúng tôi chia tay. Mẹ giục tôi nhanh chóng tìm hiểu một người mới để kết hôn.
Tôi đọc tin nhắn của mẹ mà rớt nước mắt. Khá lâu rồi không khóc, nước mắt cứ thể tràn ra. Mẹ không hỏi tôi có đau lòng không, không hỏi tôi có buồn không, không một câu an ủi tôi. Chỉ nhắc phải lấy chồng.
Chưa bao giờ tôi thấy lòng thương mẹ nhiều đến vậy. Rõ ràng như có thể chạm vào được. Chắc ở nhà mẹ bị nhiều người hỏi về tôi quá, nhiều đến nỗi mẹ mất bình tĩnh, mất cả sự quan tâm dành cho con gái.
Này nỗi buồn, em lớn nhanh quá! Vậy mà em chẳng xinh đẹp và hợp thời trang như tôi thường tưởng tượng về em.
Link nội dung: https://haiphong24h.org/nay-noi-buon-em-lon-nhanh-qua-em-chang-xinh-dep-va-hop-thoi-trang-nhu-toi-thuong-muong-tuong-ve-em-a102680.html