Bị xẹp phổi, chàng trai trẻ chấp nhận chết vì không còn tiền đi bệnh viện

Không còn lấy một đồng trong túi, người bố nghèo khắc khổ quyết tâm “trốn viện” về bởi sợ con chết mà không được ở nhà. Cơ hội sống vẫn còn, hơn ai hết anh Sinh muốn được trở lại tiếp tục chữa trị nhưng lại bất lực vì bố mẹ quá nghèo.

Trong những ngày trời nóng như đổ lửa, lần theo địa chỉ của lá đơn cầu cứu, chúng tôi có mặt tại gia đình anh Nguyễn Văn Sinh (thôn Thống Nhất, xã Ích Hậu, huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh) khi anh vừa từ bệnh viện Lao phổi về. Thân hình gầy guộc, hom hem, anh không thể ngồi dậy hay đi lại được nữa. Bằng giọng thều thào, yếu ớt, anh xin mẹ chút nước uống rồi lại nằm lả ra.

Bị xẹp phổi nên anh Sinh không tự thở được.
Bị xẹp phổi nên anh Sinh không tự thở được.
 
 
 
Anh phải nhờ đến sự hỗ trợ của bình oxy kể từ ngày ở bệnh viện về nhà.
Anh phải nhờ đến sự hỗ trợ của bình oxy kể từ ngày ở bệnh viện về nhà.

Ngồi xoa bóp tay chân cho con, gương mặt bác Nguyễn Văn Hạnh buồn rượi. Bác nghèn nghẹn kể: “Ở Hà Nội hai bố con không trụ được nữa nên về nhà cô ạ. Về nhà thì nó chỉ biết nằm thế kia thôi, chẳng biết con sống được tiếp như thế nào nữa”.

Đó là những ngày hai bố con chật vật sống dật dờ ở bệnh viện trong cảnh thiếu thốn đủ đường mà đồng nghiệp của chúng tôi đã có dịp vào thăm. Gương mặt khắc khổ, nhăn nheo, bác Hạnh nhớ lại những ngày ở viện với những ngày phải nhịn đói vì hết tiền mua cơm, rồi bố con lại nhìn nhau khóc không biết phải làm sao. Trở về nhà rồi thì con lại không ăn được, cả ngày chỉ uống chút nước rồi cứ lả ra mê mệt với việc phải thở oxy hỗ trợ.

Ngồi nắn bóp tay chân cho con trai, bác Xuân sợ hãi con sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào.
Ngồi nắn bóp tay chân cho con trai, bác Xuân sợ hãi con sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào.

“Hôm ông nhà tôi gọi điện bảo hai bố con phải về thôi vì không trụ được nữa, tôi sợ lắm nhưng biết làm sao được. Đón con trở về mà chân tay mẹ cứ bủn rủn hết ra, sợ con chết, sợ mẹ không được nhìn thấy con” – bác gái Nguyễn Thị Xuân cũng nghẹn ngào nhìn chúng tôi tâm sự.

32 tuổi, anh Sinh đã từng là trụ cột trong gia đình với công việc đi làm thuê để đỡ đần bố mẹ. Vậy mà bất ngờ anh đổ bệnh khi đang làm ở trong miền Nam nên buộc phải vào điều trị tại bệnh viện Chợ Rẫy. Tiếp tục sau đó là chuỗi ngày trở ra bệnh viện Lao ở Hà Tĩnh rồi đến Viện Huyết học truyền máu TW và bệnh viện Lao phổi Hà Nội. Cuối cùng bác Hạnh cũng phải ngậm ngùi ôm con về nhà vì suy nghĩ: “Nếu con có chết thì chết ở nhà cho đỡ tội”.

Cơ thể anh Sinh bị tàn phá ghê gớm.
Cơ thể anh Sinh bị tàn phá ghê gớm.

Sau những tâm sự đẫm nước mắt, bác Hạnh lấy ra cho chúng tôi xem tập hồ sơ, bệnh án dày đặc của con trai với chẩn đoán anh Sinh bị xẹp phổi trái hoàn toàn nên việc tự thở gần như là không thể. Không có tiền mua bình oxy thở cho con, hai bác Hạnh, Xuân phải vay lãi ngày để con cầm cự sự sống bởi rút ống thở ra là anh có thể chết bất cứ lúc nào. Thương con, ngày đêm bố mẹ chỉ biết cầu nguyện thần Chết đừng mang nó đi bởi con vẫn tỉnh táo, vẫn nói chuyện và nhận thức được mọi điều xảy ra xung quanh mình.

Tiến lại gần giường bệnh của anh Sinh, chúng tôi ai nấy đều rùng mình bởi cả cơ thể anh đã bị tàn phá, bào mòn ghê gớm. Từ một chàng trai khỏe mạnh, anh trở nên yếu ớt, như một cành củi khô có thể gẫy bất cứ lúc nào. Hai cẳng chân gầy nhẳng, không còn đi lại được nữa, anh Sinh chỉ có thể khẽ lật người khi có sự giúp đỡ của bố mẹ. 32 tuổi, anh phải chấp nhận ở nhà nằm chờ chết bởi bố mẹ nghèo chẳng còn có lấy nổi 1 đồng cho con đi viện nữa.

“Ở tuổi này, đáng ra anh phải lao động đỡ đần bố mẹ, vậy mà… Chắc anh cũng không sống được bao lâu nữa đâu, anh mà chết rồi chỉ thương bố mẹ đã khổ cả một đời vì mình” – Anh Sinh nghẹn ngào bộc bạch khi hai hàng nước mắt cũng đã chảy xuống ướt đẫm cả cổ.

Bác Hạnh với tập hồ sơ bệnh án của con trai.
Bác Hạnh với tập hồ sơ bệnh án của con trai.
Hai bác nhìn cơ thể bị tàn phá của con mà nghẹn ngào.
Hai bác nhìn cơ thể bị tàn phá của con mà nghẹn ngào.

Cảm thương cho hoàn cảnh của gia đình anh Sinh, chú Phan Bá Đạo – Trưởng thôn Thống Nhất cũng ái ngại cho hay: “Nghe tin bố con Sinh từ Hà Nội về, chúng tôi cũng lo lắm nhưng cũng chỉ lui đến thăm hỏi và động viên thôi, còn tiền thì không có để giúp đỡ. Sinh còn trẻ quá, đến thăm chúng tôi xót lắm vì nghèo quá mà bố mẹ không thể cho con điều trị tiếp được. Ở địa phương chúng tôi tha thiết mong gia đình được các cơ quan, đoàn thể hỗ trợ để cháu có thể tiếp tục được trở ra Hà Nội điều trị tiếp”.

Đó là mong muốn của người dân địa phương, cũng là nỗi niềm tha thiết của gia đình bởi hơn ai hết anh Sinh còn muốn sống, muốn được điều trị. Xin hãy cho anh thêm cơ hội được điều trị để tiếp tục có mặt trên cõi đời này… Đó cũng là lời cầu xin của bố mẹ nghèo trong căn nhà nát chẳng còn gì đáng giá cả.

Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:

1. Mã số 2952: Bác Nguyễn Văn Hạnh (Xóm Thống Nhất, xã Ích Hậu, huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh)

Số ĐT: 01664762278

 

Link nội dung: https://haiphong24h.org/bi-xep-phoi-chang-trai-tre-chap-nhan-chet-vi-khong-con-tien-di-benh-vien-a103696.html