Đêm trước ngày Minh An về nhà chồng, mẹ cô nhẹ nhàng dặn dò: “An ạ, giàu con út khốn khó cũng con út. Nhà Khánh bố mất rồi, còn mẹ già, lại có chị gái nữa. Con cố gắng cư xử cho khéo để mẹ chồng con dâu sống vui vẻ, hòa thuận nhé”.
Mẹ đẻ An cứ dặn thế để cho yên tâm thôi chứ bà cũng tin tưởng ở con gái mình sẽ biết cách cư xử phải trái. An vốn hiền lành, tính dễ chịu lại được ăn học hết đại học đàng hoàng nên cô được rất nhiều người yêu quý. Về phía An, cô nghĩ mẹ chồng cũng là mẹ mình, mình cứ yêu thương bà, bà sẽ thương lại.
Thời gian đầu, mẹ chồng nàng dâu nhà An sống với nhau cũng khá vui vẻ, không khí gia đình dễ chịu. Mọi chuyện chỉ thay đổi từ khi An có con. Những tuần đầu sau khi sinh, vì vết mổ còn đau nên cô chẳng thể dậy được, đành nằm một chỗ, chồng thì ở trong quân ngũ mãi trên Hòa Bình, vì thế cô chỉ còn trông chờ vào sự trợ giúp của mẹ chồng.
Nhưng chỉ được vài bận, mẹ chồng An chẳng nấu cơm đúng bữa nữa. Thức ăn cho con dâu đẻ, bà cũng chỉ chuẩn bị tí rau luộc với mấy quả trứng gà, có bữa cải thiện hơn là có thêm thịt nạc. Đơn giản là vì mẹ chồng An cũng vụng, chưa kể đã quen cảnh con dâu lo toan chợ búa cơm nước như trước kia, nên cả tháng, bà chẳng thèm đi chợ.
Vốn đang quen được con dâu chăm sóc, lo lắng cơm nước đầy đủ nên giờ phải chăm sóc con dâu và cả cháu, mẹ chồng An không kham nổi. Thế rồi bà đòi ra ăn riêng. An rất buồn vì cô mới sinh con xong chưa được 3 tháng, cô năn nỉ bà ở thêm qua cữ “ba tháng mười ngày” nhưng bà kiên quyết từ chối: “Mẹ bị rối loạn tiền đình, hay mất ngủ, mà con Su (tên gọi ở nhà của con gái An) suốt ngày khóc, mẹ không trông nổi”.
Bà ăn riêng được 4 hôm thì Khánh từ trên đơn vị về. Nhìn cảnh mẹ mình đang ngồi ăn một mình trong khi vợ đang ôm con nhỏ khóc vì lên cơn sốt. Anh thương vợ quá. Vợ người ta đẻ thì được chăm nom từng li từng tí, còn vợ mình phải tự chăm con mọn, cơm nước cũng chẳng nấu được mà ăn cho tử tế, đàng hoàng.
Ảnh minh họa |
Trong cơn giận dỗi với mẹ, Khánh nói: “Mẹ này, vợ con nó mới sinh, sức khỏe nó còn yếu. Từ trước tới giờ, vợ con chăm sóc mẹ chu đáo. Lúc vợ con sinh nở chẳng làm gì được, lẽ ra mẹ chăm nom vợ con mới phải. Mẹ không xót con dâu thì thôi nhưng mẹ cũng phải xót cháu của mẹ chứ!”.
Bị con trai nói thế, mẹ chồng An lại khóc, phản ứng dữ dội: “Tao nuôi mày vất vả gần 30 năm trời mà mày giờ láo thế này, coi vợ hơn mẹ à? Tao nuôi mày vất vả khó nhọc thì giờ già tao phải trông cậy chúng mày chứ tao làm ô sin của nhà chúng mày chắc!”.
Biết mẹ mình đang lên cơn giận, có nói nữa thì cũng không hay, Khánh đành bảo với mẹ mình: “Hơn 1 năm nay, vợ con sống cùng mẹ chưa từng có sơ sót gì. Lòng dạ vợ con như thế nào chắc chắn mẹ đều hiểu. Giờ nếu có tiếp tục sống chung cũng không tốt”.
Thấy chồng nói vậy, An nhẹ nhàng nói với mẹ chồng: “Thôi, thế tình cảnh này, vợ chồng con xin phép mẹ cho ra ngoài ở riêng. Chúng con ở riêng chắc mẹ thoải mái hơn”.
Nói là làm, hôm sau vợ chồng An nhờ bạn thuê được một căn hộ ba tầng của một người quen. Cô cùng chồng thống nhất thuê một người giúp việc để đỡ đần An chăm con và ở cùng cho cô đỡ buồn khi chồng đi công tác.
Về phía mẹ chồng An. Khi vợ chồng An đi rồi, bà sống ở nhà một mình thấy vắng vẻ quá. Chẳng còn tiếng khóc oe oe của trẻ nhỏ như mọi ngày nữa, bà mới nhớ day dứt. Rồi bà nghĩ lại cuộc sống với con dâu trước đây thật sướng. “Ngày nào nó cũng mua thịt cá, thức ăn tươi cho mình. Rồi thì hoa quả đều đặn... Thế mà mình lại ích kỷ và đối xử tệ với nó”.
Chơi mãi cả ngày cũng chán, chưa kể làng xóm, họ hàng người quen dị nghị, mẹ chồng An thấy hối hận. Bà quyết định hết tháng này sẽ đến nhà trọ xin lỗi con dâu và đón cháu nội về nhà ở cùng.
Link nội dung: https://haiphong24h.org/me-chong-hoi-han-vi-de-con-dau-ra-o-rieng-a105100.html