Tôi chỉ muốn yêu chứ không muốn cưới

Tôi đã trải qua một lần hôn nhân tan vỡ và cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến hai từ kết hôn. Bây giờ chỉ muốn yêu, chứ không muốn cưới,...

 Ảnh minh họa


Cuộc đời tôi, nếu qua tay một nhà văn, có thể viết thành một câu chuyện tiểu thuyết hút khách. Nhưng tiếc là tôi không phải một nhà văn, nên chỉ tóm tắt lại cuộc đời mình bằng một từ buồn!

20 tuổi, lúc đó tôi đang học đại học thì kết hôn. Chồng và gia đình chồng vẫn nói, kết hôn xong sẽ vẫn để tôi đi học, nhưng đó là những lời anh nói lúc yêu tôi, còn sau khi chúng tôi đã trở thành vợ chồng, anh không còn nhớ những gì đã nói, hoặc có nhớ nhưng cố tình nói không nhớ để không thực hiện lời hứa với tôi.

Cưới xong, chồng bỏ tôi ở nhà để đi công trình, tôi sống với bố mẹ chồng, hàng ngày, bụng mang dạ chửa vẫn chăm sóc bố mẹ chồng, nấu nướng phục vụ ông bà cho đến tận ngày sinh. Thế nhưng, lúc nào bố mẹ chồng cũng nói, cũng coi tôi là con đàn bà ăn bám chồng, họ nói số tôi may mắn lấy được anh, nếu không bây giờ ở nhà không đi làm gì thì chết đói, lấy gì đổ vào mồm.

Trong mắt họ sướng, còn tôi lại thấy mình khổ sở khi quyết định nghe theo chồng và gia đình chồng, bỏ học lấy chồng. Trong khi bạn bè vẫn cắp sách đến trường, vẫn hẹn hò và vô tư thì tôi đã phải chăm sóc bố mẹ chồng và chăm sóc con mà không có chồng bên cạnh. Đã thế, lại không nhận được sự thông cảm của chồng và bố mẹ chồng.

Chồng vẫn cứ đi biền biệt, và khi trở về anh lại nghe lời bố mẹ, ông bà thường nói tôi hỗn láo, không chịu làm việc và cãi lại, nên anh đánh tôi mà không cần nghe lời giải thích. Uất ức, không chịu đựng nổi, tôi bị trầm cảm phải chữa mất một thời gian, trong khoảng thời gian ấy, chồng cặp kè với người phụ nữ khác.

Tôi đã từng định kết liễu đời mình, nhưng rồi lại thương đứa con mình sinh ra, tôi chết đi, ai sẽ là người chăm sóc con. Nghĩ vậy tôi mạnh mẽ đứng lên sau vấp ngã, mạnh mẽ chia tay với chồng và sống một cuộc sống tự do với con mình. Tôi không đòi hỏi bất cứ một sự trợ giúp nào của chồng, cũng không đòi bất cứ cái gì khi ra khỏi ngôi nhà ấy. Dù lúc đó, tôi không có tiền, không chỗ nương thân.

Sau những tháng ngày vất vả, tôi cũng đã tìm được công việc cho mình và có một thu nhập ổn định. Tôi tiếp tục mở rộng mối quan hệ, tập kinh doanh và bây giờ cũng đã mua được nhà, tích lũy được số vốn để quay vòng và cuộc sống ổn định.

Có những người đàn ông đã đến với tôi, và tôi cũng đã đồng ý yêu một người. Anh chưa từng có gia đình và kém tôi 4 tuổi. Yêu anh, tôi thấy mình được yêu thương, chăm sóc, khác hẳn với những gì trước kia chồng đối xử với tôi.

Anh không bao giờ nhắc đến quá khứ và muốn tiến tới hôn nhân với tôi, còn tôi lại cảm thấy sợ hãi sau những đau khổ cuộc hôn nhân đầu tiên để lại. Tôi vẫn bị ám ảnh bởi cảm giác cô đơn, lạc lõng và cảm giác đau khổ đến tột cùng khi định kết liễu đời mình. Đó là lý do tôi không dám kết hôn.

Tôi định sống mãi như vậy, còn người yêu tôi thì không. Anh nói, nếu tôi không làm đám cưới, đến một ngày anh sẽ ra đi. Tôi sợ mất anh, có nên mạo hiểm kết hôn thêm một lần nữa...

Link nội dung: https://haiphong24h.org/toi-chi-muon-yeu-chu-khong-muon-cuoi-a105648.html