|
Rồi tôi gặp anh, trong cái se lạnh đầu mùa, anh vẫn phong phanh với chiếc áo thun mỏng. Tôi bảo trời lạnh rồi, anh mặc vậy coi chừng lại ốm. Anh cười “đi qua giông bão rồi, chút lạnh này có thấm thía gì đâu mà cô lo”.
Anh tôi cưới vợ lúc tròn hai mươi ba. Hai ba tuổi xem ra còn trẻ lắm, nhưng ở quê tôi, chừng đó tuổi là lấy vợ được rồi. Anh lấy cô gái làng bên, cô gái anh theo đuổi từ thời trung học.
Chị ấy đẹp lắm, vẻ đẹp trong veo, đến lũ con gái chúng tôi còn mê mệt. Bấy nhiêu cũng đủ hiểu, anh tôi phải thế nào mới loại được bao nhiêu vệ tinh vây quanh chị ấy.
Anh cưng vợ như cưng trứng mỏng, đến dì tôi cũng phải lắc đầu vì thấy con trai chiều vợ quá. Nhưng may là chị ngoan, sống cũng biết điều. Người ngoài nhìn vào xuýt xoa, bảo chị được cả người lẫn nết.
Nhưng “vợ đẹp là vợ người ta”, chị dù là hoa đã có chủ rồi vẫn khối người si mê ao ước. Rồi một ngày anh vô tình thấy chị lén lút giấu gì đó xuống dưới đệm giường: “Tối mình gặp nhau nhé, một lúc thôi. Không gặp được em, anh không về”. Tối đó, chị nói cần ra ngoài mua ít đồ linh tinh phụ nữ, anh gật đầu rồi bám gót theo sau. Dưới ánh trăng non đầu tháng, anh thấy vợ mình trong vòng tay một người đàn ông khác.
Cảm giác của một người đàn ông bắt gặp vợ mình ngoại tình, người chưa từng trải qua chắc là khó lòng hiểu được. Những dằn vặt đớn đau trong thời gian ấy cũng khó kể hết bằng lời được. Sau này, khi đã ly hôn rồi, trong những ngày chìm trong bệ rạc vì men rượu, anh luôn chỉ hỏi một câu:Tại sao anh yêu chị, thương chị nhiều như thế, mà chị lại đối xử với anh như vậy?
Anh từ một người đàn ông hiền lành chăm chỉ bỗng trở nên bệ rạc bê tha. Anh sống bất cần, như thể người đàn bà anh yêu rời đi mang cả linh hồn anh đi mất. Anh chán đời, anh chán những lời thủ thỉ khuyên can. Anh hằn học khi nói về phụ nữ.
Rồi anh bỏ việc vào sài Gòn, như một cách trốn chạy. Dì tôi khóc hết nước mắt vì anh. Mấy năm qua anh không về nhà, chỉ có những cuộc điện thoại thưa thớt nói rằng anh ổn. Lần nào mọi người cũng khuyên, lần nào anh cũng nói anh cần thời gian để vết thương lòng khép miệng.
Hôm gặp lại nhau, có chút thời gian chuyện trò, anh nói: “Nghĩ lại quãng thời gian mấy năm qua thấy thương bố mẹ, thương cả bản thân mình hết sức. Bản thân anh có lỗi gì đâu. Chị ấy phản bội anh là chị ấy sai. Vậy mà trong khi chị ấy hạnh phúc bên người mới, anh lại dày vò hành hạ bản thân mình, làm khổ cả người thân. Sau này khi bình tĩnh lại, khi nỗi đau đớn nguôi ngoai, anh mới nhận ra rằng mình thực sự nợ bản thân mình một lời xin lỗi”. Tôi nhìn anh, cảm giác như nỗi đau từng trải khiến anh già đi hơn một chút. Nhưng thật may, anh đã lại yêu rồi, đã không vì sai lầm của người khác mà làm đau bản thân mình nữa.
Thực ra thì tôi cũng có nhiều lúc muốn xin lỗi bản thân mình như vậy. Là khi tôi nhìn thấy mối tình đầu của mình chở một cô gái khác đằng sau ôm eo tình tứ. Tôi đã không thể ăn gì suốt hai ngày, chỉ khóc. Mấy ngày đó còn không dám ra khỏi nhà vì hai bờ mi luôn sưng mọng, cơ thể chán chường và rã rời mệt mỏi.
Là khi vào dịp lễ nào đó tôi cầu kì chuẩn bị những món ăn, cuối cùng nhận được cuộc gọi từ chồng “anh về muộn, em ăn cơm đi nhé”. Tôi buồn, tôi giận chồng vô tâm, rồi hờn khóc, rồi ôm bụng đói đi ngủ.
Là khi tôi vô tình nghe được anh nhắc đến tên người cũ của anh trong cuộc trà dư tửu hậu với bạn bè, không dám cật vấn chồng nhưng tôi lại trằn trọc thao thức suốt đêm để sáng mai dáng vẻ hằn in mệt mỏi.
Là khi con biếng ăn, con gầy gò ốm yếu. Đi ra đường thấy người ta chê con, về nhà tự trách bản thân chăm con không tốt, rằng mình có lẽ không phải một bà mẹ tốt. Tâm trạng vì thế cứ nặng nề, mặt mày cau có rất khó coi.
Là khi tôi quá chú tâm vào gia đình, vào chồng con mà không dám cho phép mình một ngày nghỉ ngơi, một chuyến đi chơi cùng bạn bè, chỉ rước vào mình những bận rộn không đâu. Để chồng cau mày “em hệt một bà già khó tính”, để con trẻ khó chịu “con lớn rồi, có phải là em bé nữa đâu”.
Tôi gồng gánh vào mình bao nỗi lo, mà thực chất nếu tôi không lo thì cũng chẳng vấn đề gì. Tôi tự làm tâm trạng mình tồi tệ, tự buồn, tự khổ, trong khi nhiều lỗi chẳng phải do tôi, nhiều khi chuyện không đâu tự mình quàng lấy.
Có lẽ không chỉ riêng tôi, hầu hết trong mỗi chúng ta, ai cũng từng có lỗi với bản thân mình như vậy. Không quan tâm đến hình hài mẹ cha cho, không chú ý đến lòng tự tôn, bản ngã. Ta yêu, ta thương, ta hết mình cho một người, rồi khi bị lừa gạt, bị phản bội, dối lừa, thay vì vứt bỏ đi, quay lưng đi thì chính ta lại dày vò hành hạ bản thân ta đến mệt nhoài đau đớn. Người khác không thương ta, tại sao chính ta cũng không thương lấy bản thân mình? Tại sao cứ phải hủy hoại đời mình, phải khổ sở âu sầu vì sai lầm của người khác?
Vẫn nhớ lời dặn dò của anh hôm gặp gỡ: “Cô là phụ nữ, hẳn cũng có nhiều khi yếu đuối. Chồng cô dù tốt đến mấy cũng sẽ có lúc khiến cô buồn lòng. Nhưng dù người khác có tệ bạc với cô thế nào, cô tuyệt đối cũng không được bạc đãi bản thân mình, nhớ chưa?”.
Link nội dung: https://haiphong24h.org/doi-khi-muon-xin-loi-ban-than-minh-mot-chut-a114107.html