Mọi năm cứ vào tầm này là vợ tôi đã tính toán đâu vào đấy chuyện mua sắm những gì để mang về quê dịp Tết, biếu quà gì cho bà nội và bố mẹ hai bên, cho gia đình họ hàng. Cô ấy thường cũng tính xong khoản biếu Tết bố mẹ, khoản mừng tuổi cho các bậc bề trên và trẻ con trong họ tộc…
Năm nay thì khác. Hôm qua khi bố gọi điện hỏi, tôi đã trả lời sẽ ăn tết ở Hà Nội. Lý do tôi đưa ra là số ca mắc COVID-19 ở Thủ đô đang tăng cao, trong khi ở quê cũng đang có dịch, sự đi lại sẽ làm nguy cơ lây lan SARS-Cov-2 ở cả hai chiều. Tuy nhiên, lý do thực sự lại chỉ đơn giản là: Tiền.
Thường thì số tiền chi tiêu cho dịp này sẽ trông vào khoản thưởng Tết của hai vợ chồng, tổng cộng cũng tương đương 2 tháng thu nhập của chúng tôi. Công ty vợ tôi đã nói rõ năm nay chỉ có thể tặng mỗi người lao động một giỏ quà để động viên tinh thần. Cơ quan tôi tầm này lẽ ra đã có thông báo về mức thưởng Tết và công thức tính cho từng người, nhưng nay vẫn chưa thấy tăm hơi. Dựa vào việc sếp cứ “đánh tiếng” về chuyện năm nay cực kỳ khó khăn, anh chị em cần chia sẻ này nọ, mọi người đều đoán khoản thưởng sẽ cực kỳ hẻo.
|
Trong khi đó, chẳng biết có phải vì sao Thái Bạch phát huy tác hại hay không mà cả năm qua, chúng tôi hầu như chẳng tích lũy được gì. Thu nhập giảm sâu, hễ có đồng vào là lại xuất hiện việc cần tiêu, nợ mua nhà vẫn phải trả đều.
Hơn 30 triệu đồng sẽ bay vèo cho cả cái Tết nếu cả nhà kéo nhau về quê. Với tình hình tài chính hiện nay, khoản chi như vậy là không thể, bởi năm tới chưa biết thế nào. Dù biết bố mẹ buồn, họ hàng làng xóm có thể bàn ra tán vào khiến họ buồn lòng nhưng… đành vậy. Tôi và vợ tính sẽ chuyển về khoản tiền biếu Tết "lấy thảo", tiền mừng tuổi cho các cháu ruột và một chút nhờ anh chị làm cỗ thắp hương cho các cụ, tổng cộng 10 triệu đồng. Những ngày Tết ở Hà Nội sẽ không tốn kém vì vợ tôi định chỉ mua một cành đào hoặc chậu quất nhỏ phù hợp với căn hộ chưa đến 60 m2 và một lọ hoa bé xinh. Đồ thắp hương chỉ một cặp bánh chưng, 2 con gà, một cây giò, bánh kẹo đã có công ty vợ cho. Vợ sẽ cuốn một mẻ nem, nấu nồi canh măng và kho nồi cá, tủ lạnh có thêm ít thịt bò, sườn và ba chỉ lợn, đảm bảo hết Tết vẫn ăn chưa hết đồ.
Tết mùa dịch, chúng tôi chẳng tiếp khách, không đến nhà ai nên vợ tiết kiệm được vài triệu tiền làm đầu, không sắm váy vóc gì, chỉ mua cho 2 đứa nhỏ 2 bộ đồ mới. Năm nay chúng tôi cũng không đổi tiền mới để mừng tuổi. Cả nhà sẽ hưởng thụ những ngày được ôm nhau ngủ nướng, xem ti vi, gọi facetime về nói chuyện với ông bà nội ngoại, chở nhau đi dạo trên phố Hà Nội vắng người. Ra giêng, chúng tôi sẽ về quê thăm nhà vào một thời điểm thích hợp.
Không được đoàn tụ với bà, với bố mẹ, anh em vào dịp Tết Nguyên đán là sự thiệt thòi, nhưng lúc khó khăn cũng đành chấp nhận, miễn là vẫn dành yêu thương cho nhau. Hy vọng năm mới đến, dịch bệnh được kiểm soát, kinh tế phục hồi, chúng tôi không còn phải đắn đo chuyện tiền nong trước mỗi lần về với người thân nữa.
Tác giả: NGUYỄN MẠNH
Nguồn tin: Báo VTC
Link nội dung: https://haiphong24h.org/toi-tron-khong-ve-que-an-tet-vi-het-tien-a127910.html