Thai phụ cùng con gái biến thành ngọn đuốc sống
Đã 4 năm trôi qua nhưng vết tích sau vụ hỏa hoạn vẫn in hằn trên cơ thể của bé Phan Nguyễn Thanh Thảo (8 tuổi, ngụ xóm 1, xã Quỳnh Bá, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An). Cơ thể Thảo bao bọc bởi lớp sẹo lồi, sần sùi, khô cứng, nham nhở những vết khâu vá, các khớp, cơ tay, chân co rúm, dính bết vào nhau.
Ngồi gọn trong vòng tay ông nội nhưng Thảo luôn tỏ ra khó chịu, bứt rứt. Cô bé luôn miệng nhắc ông xoa chỗ này, gãi chỗ kia vì ngứa ngáy, khó chịu.
"Ngày ôm cháu nội thoát ra khỏi đám cháy, tôi cứ ngỡ mình ôm một cành củi đã cháy thành than. Tôi đã sợ hãi khi nghĩ đó là lần cuối cùng được ôm cháu mình trên tay. Chẳng ai nghĩ con bé sẽ sống sót. Vậy mà ông trời thương, cho cháu tôi cơ hội được tái sinh một lần nữa". Đưa bàn tay sần sùi vuốt lên mái tóc cháu gái bất hạnh, ông Phan Văn Quỳnh (60 tuổi, ông nội bé Thảo) chia sẻ.
Trải qua hàng chục cuộc phẫu thuật, bé Thảo vẫn chưa thể ngồi bình thường.
4 tuổi, Thảo phải gánh chịu bất hạnh, đau đớn.
Sẹo lồi co cơ khiến tay chân Thảo không thể co duỗi bình thường.
Anh Phan Văn Thông (34 tuổi, bố bé Thảo) là con trai cả trong nhà. Hoàn cảnh khó khăn, chưa có điều kiện làm nhà ở riêng nên vợ chồng anh sống chung với cha mẹ. Vì đặc trưng công việc nên anh Thông thường xuyên phải theo công trình làm xa nhà.
Sự việc xảy ra vào chiều tối ngày 27/3/2012, trong khi hút thuốc, người em trai út của anh Thông là Phan Văn Chính đã bất cẩn để lửa bắt vào xăng vừa đổ xuống nền nhà. Lửa bùng cháy lan vào chiếc nệm ngay sát giường có vợ và con anh Thông đang ngủ khiến họ trở thành "ngọn đuốc sống". Lúc đó chị Huế - vợ anh Thông còn đang mang bầu 7 tháng.
Chị Huế bị bỏng 28% cơ thể, bé Thảo bị bỏng tới 85% cơ thể. Sau một thời gian điều trị bằng kháng sinh, đứa con trong bụng chị Huế không còn cơ hội chào đời. Vì bỏng nhẹ hơn nên chị được xuất viện trở về trước. Sau nhiều tháng ròng giành giật sự sống trong bệnh viện, bé Thảo trở về nhà nhưng vẫn còn rất nhiều thương tích trên người.
Nỗi đau dai dẳng
Ngồi lặng nhìn con gái chơi ngoài sân, anh Phan Văn Thông cho biết, sau 4 năm, trải qua trên 20 ca phẫu thuật lớn nhỏ, bây giờ bé Thảo đã có thể đi lại.
Vì sẹo lồi co rút gân nên đến nay cô bé vẫn chưa thể ngồi được. Việc ngồi học, vệ sinh cá nhân rất khó khăn. Một số ngón tay cũng bị sẹo co rút khiến Thảo không co duỗi được bình thường. Dù không còn hứng chịu những cơn đau đớn như trước nữa nhưng cảm giác bứt rứt, khó chịu vì da khô cứng, ngứa ngáy luôn hành hạ cô bé suốt ngày đêm.
Anh Thông kể lại sự việc đau buồn.
Vợ anh quê ở tỉnh Thái Nguyên. Hai người gặp rồi yêu nhau trong thời gian anh làm việc tại nơi này. Ngày Thảo xuất viện trở về cũng là ngày phải rời xa vòng tay của người mẹ. Buồn chán vì cuộc sống, vì mất con, chị Huế đã bỏ nhà đi biệt tích. Từ đó đến nay, đã 4 năm trôi qua, Thảo chưa một lần được gặp lại mẹ.
"Suốt một năm kể từ ngày xuất viện trở về, toàn thân con bé bị phủ kín bỡi lớp bông trắng xóa, chỉ để lộ đôi mắt. Vậy mà ngày nào tôi cũng phải nhìn thấy nó khóc vì đau đớn, vì nhớ mẹ", Anh Thông thở dài chia sẻ.
Vợ bỏ đi, gia đình lại neo người, thương con gái bất hạnh, anh Thông đưa con vào Quảng Bình sống chung để tiện đường chăm sóc. Cũng từ đó, anh vừa làm bố vừa làm mẹ, một mình bươn chải cuộc sống kiếm tiền đưa con đi phẫu thuật.
Bố con anh Thông những ngày đoàn tụ ngắn ngủi cùng gia đình.
Hiện tại, bé Thảo đã học lớp 4 tại một trường tiểu học ở tỉnh Quảng Bình. Dù đau đớn về thể chất nhưng cô bé rất ngoan ngoãn, học giỏi, năm nào cũng đạt học sinh tiên tiến.
"Gia đình tôi nghèo khó, quanh năm trông chờ vào mấy sào ruộng thì làm gì có tiền đưa cháu đi điều trị. May nhờ các quỹ từ thiện, nhà hảo tâm nên suốt 4 năm qua, cháu nội tôi được điều trị, phẫu thuật miễn phí, sống đến bây giờ", ông Quỳnh tâm sự.
Từ ngày theo bố vào Quảng Bình, thỉnh thoảng chủ nhật, ngày lễ Thảo mới được bố đưa về thăm ông bà. Những tháng ngày còn lại của Thảo là ngày hai buổi đi học, tới buổi ngồi ngóng trông bố đi làm về. Tối đến, hai bố con tự nấu nướng, chăm sóc nhau trong căn phòng trọ chật hẹp.
Hỏi bé Thảo có nhớ mẹ không? Cô bé chỉ cười, đưa đôi tay sần sùi, khô cứng của mình vòng qua ôm lấy cổ bố. Suốt những tháng năm dài cùng bố tha phương đất khách, với bé Thảo, nỗi nhớ mẹ đã nguôi ngoai theo thời gian...
Anh Thông bên con gái.
"Nếu có một điều ước, tôi chỉ ước được nhìn thấy con bình thường, khỏe mạnh như ngày xưa. Còn sống trên đời ngày nào tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, tiếp tục cuộc hành trình cùng con đi chữa trị.
Con gái tôi sớm phải gánh nỗi đau và có thể nỗi đau này sẽ theo nó dai dẳng suốt cả cuộc đời. Tôi hy vọng sau này lớn lên, hiểu chuyện, con bé sẽ đủ nghị lực để vượt qua", anh Thông trải lòng.
Chia tay cô bé Thảo, ngước nhìn lại vẫn thấy bé ngồi gọn trong lòng người bố nhoẻn miệng cười, nụ cười vô tư khiến người khác chạnh lòng.
Thảo ước: "Mai này cháu lớn sẽ làm bác sỹ để tự chữa bệnh cho cháu và kiếm tiền nuôi bố".
Tác giả bài viết: Nhã Hoàng
Nguồn tin: