Bỏ rơi tôi sau 2 lần phá thai, anh vẫn gọi điện nói những lời này khi biết tôi lấy chồng
Anh đã phũ phàng rời bỏ tôi sau nhiều năm yêu đương và chung sống với nhau như vợ chồng. Thế mà giờ đây, anh lại quay điện nói những lời này...
* Chuyện ghi lại theo lời kể của Hạnh Nguyên - 28 tuổi ở Hải Phòng
Bảy năm trước, tôi mới 20 tuổi, tôi quen anh vào một buổi chiều cuối tuần. Khi đó tôi và cô bạn thân đi mua sắm, vừa đi vừa trò chuyện thân thiết với nhau. Có lẽ là nói chuyện nhập tâm quá nên tôi không hề phát hiện ra có người đã xen vào giữa chúng tôi. Cho đến khi có người thét lên, “Cẩn thận ví tiền”, tôi mới giật mình phản ứng lại thì phát hiện ra một người đàn ông đang cho tay vào lục túi của tôi.
Tên kẻ trộm nghe thấy thế thì chạy đi mất, tôi và cô bạn thân hoảng hồn, sau đó anh chàng vừa lên tiếng chạy đến hỏi han tình hình của chúng tôi. Từ lần anh giúp đỡ tôi, tôi bắt đầu có cảm tình với anh, sau đó chúng tôi trao đổi số điện thoại của nhau, anh rất hay gọi điện thoại cho tôi, lúc thì rủ tôi đi ăn, khi lại hẹn đi xem phim. Cứ thế dần dần chúng tôi dành tình cảm cho nhau lúc nào chẳng hay.
Thế nhưng điều tốt đẹp cũng chẳng được lâu dài, anh là người thành phố khác đến đây làm thêm, gia cảnh bần hàn, bạn bè và người thân của tôi đều phản đối mối tình này. Nhưng mọi người càng phản đối thì tôi lại càng dành nhiều tình cảm cho anh hơn, tôi hạ quyết tâm phải được ở bên cạnh anh.
Sau khi chúng tôi ở cùng nhau, tôi lấy của bố mẹ một khoản tiền cùng anh mở một cửa hàng bán quần áo, rồi thuê phòng sống cùng anh. Mở cửa hàng được một năm mà kinh doanh của chúng tôi vẫn không được tốt, chúng tôi chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, mà còn lỗ một khoản kha khá. Thấy tình hình như vậy, anh chán nản muốn đi kiếm việc khác để làm. Tôi thì không đồng ý, tôi vẫn muốn bán quần áo như thế này, dần dần sẽ tốt lên. Chính vì vậy, chúng tôi mâu thuẫn với nhau, anh giận dữ một mình bỏ về quê, gọi điện thoại cũng không buồn nghe.
Tôi phải gọi điện thoại cho anh năm lần bảy lượt cuối cùng anh mới chịu quay về, nhưng vẫn không muốn bán hàng cùng tôi mà xin vào làm thêm ở một công ty. Tôi thấy như vậy cũng được, hằng ngày anh đi làm, tôi ở cửa hàng bán quần áo, dù sao chúng tôi vẫn ở gần nhau.
Hằng ngày, tôi ở cửa hàng rất muộn, anh không có việc gì làm lại vào ngồi quán nét. Một lần tôi đến quán nét tìm anh thì thấy anh đang chat tán tỉnh người con gái khác. Tôi vô cùng giận dữ, từ đó cấm không cho anh đi vào quán nét hay đi chơi nữa, cứ có thời gian rảnh là tôi lại ở bên cạnh anh.
Dần dần anh cảm thấy khó chịu, nói là tôi quản anh quá chặt, anh bị mất tự do. Công việc của anh cũng không ổn định, cứ dăm ba tháng lại nhảy việc một lần, ở đâu anh cũng nói cấp trên không trọng dụng anh, đồng nghiệp thì coi thường anh. Tôi thường xuyên an ủi anh, nói rằng công việc ở cửa hàng của tôi cũng đang khá lên, công việc bận rộn, anh có thể về cùng làm nhưng anh càng giận dữ hơn, bảo tôi và gia đình tôi đều coi thường anh.
Cuối cùng vào một ngày anh yêu cầu chia tay tôi. Anh nói sống với tôi quá mệt mỏi, không có tự do, anh muốn đi ra ngoài tự làm kiếm sống. Sống cùng anh, vì anh tôi đã hai lần bỏ đi đứa con trong bụng mình, vậy mà giờ anh nói chia tay, anh tuyệt tình đến mức đổi số điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc với tôi.
Thời gian đó tôi sống trong đau khổ, mọi người ngày ngày an ủi tôi nhưng tôi tự trách bản thân mình rằng không nghe lời người lớn. Tôi bỏ bê công việc mãi một năm sau mới bắt đầu kinh doanh lại. Không lâu sau thì tôi quen một người đàn ông và là bạn trai của tôi bây giờ. Gia cảnh nhà anh ấy cũng khá, tính tình trầm ổn, quan trọng là anh ấy rất tốt với tôi. Chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân.
Ai ngờ, khi lễ cưới đang cận kề thì đột nhiên tôi nhận được điện thoại của người yêu cũ. Anh nói bây giờ anh sống không tốt chút nào, một năm qua trải qua rất nhiều chuyện, anh vẫn không sao quên được tôi, bây giờ anh muốn tôi cho anh cơ hội để mối tình ngày xưa được bắt đầu lại một lần nữa, anh cầu mong tôi đến gặp anh một lần.
Thật kỳ lạ, bây giờ tôi không còn trách móc gì anh nữa, mà dứt khoát nói với anh rằng chúng tôi không thể tiếp tục được nữa. Thế nhưng trong lòng tôi luôn thấy bồn chồn, bao nhiêu kỷ niệm cứ ùa về trong đầu tôi. Tôi rất muốn đến gặp người yêu cũ để nghe anh xin lỗi, nhưng lại sợ không khống chế được tình hình rồi làm việc gì có lỗi với người yêu hiện tại của tôi. Còn nếu không đi tôi lại thấy người yêu cũ rất đáng thương, cảm giác không sao buông bỏ được anh. Tôi phải làm sao bây giờ?