Đánh ghen điên dại với người đàn bà ôm eo người yêu để rồi hốt hoảng khi biết sự thật
Hai đứa cứ giằng co mãi chưa chịu đưa nhau về. Thấy tôi dỗi hơn, anh nói, hơn tháng nữa sẽ cho tôi về gặp bố mẹ anh trước để chiều lòng người yêu.
Tôi và anh yêu nhau được gần 2 năm nhưng chưa một lần đưa nhau về ra mắt. Thật ra, anh nói với tôi, anh muốn về nhà tôi trước, sau đó mới đưa tôi về nhà anh gặp bố mẹ anh. Nhưng vì tôi bận, hết lần này đến lần khác tôi chưa đưa anh về thăm quê được. Vả lại, nhà tôi không mấy giàu có, nên tôi cũng cứ ngại và lần lữa mãi. Tôi cũng muốn tìm hiểu gia đình anh trước, sau đó mới đến lượt nhà tôi. Vì bố mẹ tôi chân chất, khá dễ tính, không phải câu nệ nhiều chuyện. Gia đình anh mới là điều khiến tôi trăn trở và muốn được ra mắt càng sớm càng tốt.
Hai đứa cứ giằng co mãi chưa chịu đưa nhau về. Thấy tôi dỗi hơn, anh nói, hơn tháng nữa sẽ cho tôi về gặp bố mẹ anh trước để chiều lòng người yêu. Tôi vui lắm nên rất hào hứng trong chuyện làm đẹp để xuất hiện trước mặt bố mẹ anh thật xuất chúng.
Nghe anh kể thì gia đình anh cũng khá là gia giáo, bố mẹ tốt, công việc ổn định, cũng không phải người khó khăn gì trong chuyện yêu đương. Chỉ cần là người anh thích thì bố mẹ sẽ đồng ý. Anh cũng kẻ với bố mẹ qua về tôi, cũng biết quê của tôi và nhà tôi không giàu có gì. Nhưng có vẻ, bố mẹ anh không quan trọng đó. Đó là điều khiến tôi yên tâm hơn cả. Chỉ sợ anh chê tôi nghèo rồi lại bỏ tôi như rất nhiều người đàn ông khác.
Trước khi về nhà người yêu, tôi muốn anh bất ngờ về tôi. Ăn mặc đẹp, tóc tai, trang điểm là tất cả những gì một đứa con gái muốn làm khi được ra mắt bố mẹ chồng tương lai. Yêu nhau gần hai năm, nhưng anh rất chắc chắn rằng, chúng tôi sẽ cưới được nhau.
Chỉ là, nếu không có chuyện bất ngờ xảy đến thì chúng tôi đã được yên bình ở bên nhau. Còn bây giờ, tôi nằm khóc không ra tiếng.
Hôm đó, tôi gọi cho anh rủ anh đi chơi thì anh bảo bận vì phải đón người nhà ở quê lên. Tôi có chút nghi ngờ vì người thân ở quê sao anh không kể gì với tôi. Thế nên, tôi đã hỏi anh ở đâu để đi theo dõi anh.
Nhìn thấy anh chở một người phụ nữ từ xa, ăn mặc có vẻ trẻ trung, đặt tay lên eo anh, rồi còn áp đầu vào vai anh, tôi điên quá. Nghĩ anh lừa mình nên vừa đi tôi vừa khóc, hận rằng không biết anh đã dối trá từ bao giờ. Anh có người con gái khác nên mới nói dối tôi đi đón người thân.
Tôi lao như bay để đi theo sau anh. Tới nơi, thấy anh và người đó đi vào nhà nghỉ, xách theo nhiều đồ, tôi mới lao vào túm tóc, bạt tai và chửi rủa bằng những lời lẽ mà trước giờ tôi chưa từng nói với anh. Tôi như một người điên, cứ thế xông vào đánh đấm, đá, rồi xúc phạm người yêu của mình. Tôi còn thề thốt cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, rằng bố mẹ anh không biết dạy anh để bây giờ có vợ sắp cưới còn đi ngoại tình. Tôi không thèm cái lọai đàn ông như anh…
Chưa dứt lời thì anh túm lấy tay tôi, tát tôi một cái. Thấy anh tát mình, tôi còn khóc làm um lên rồi còn buông ra những câu khó nghe trước mặt bao nhiêu người.
Anh chỉ vào mặt tôi: Cô điên rồi, đây là mẹ tôi đấy, mẹ mới từ quê ra. Cô bị thần kinh à, đúng là không thể tin nổi’.
Tôi hoảng hốt, vội quay lại nhìn mặt người phụ nữ đó. Thật không thể nào ngờ, mẹ anh lại trẻ như thế. Người phụ nữ ấy nhìn như chị của anh, tôi còn không tin được đó là người mà tôi sắp gặp vào ngày ra mắt tới. Nhưng thấy khuôn mặt của anh và mẹ giống nhau y đúc, tôi không còn dám nghi ngờ gì nữa. Mẹ anh nhìn tôi, mặt câm hận, không nói lời nào.
Sau hôm đánh ghen đó, tôi về nhà hối hận, khóc như mưa, biết là mình sẽ hết hi vọng được đặt chân vào nhà anh. Anh gọi cho tôi nói chia tay, rằng mẹ anh không bao giờ chấp nhận cô con dâu láo toét như vậy. Tôi cầu xin anh, mong anh tha thứ, chỉ vì tôi yêu quá mà mù quáng mà thôi, nhưng anh kiên quyết bỏ tôi. Thật không thể ngờ, tôi lại mất người yêu trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Vài ngày trước tôi còn chuẩn bị hình ảnh về ra mắt gia đình anh, thế mà giờ đây…
Những lời hôm đó, tôi còn cảm thấy ghê tởm chính bản thân gì huống hồ mẹ anh không thể tha thứ. Tồi tàn thật. Tại sao tôi lại ghen tuông điên cuồng như thế chứ, mất hết thể diện trước mặt người lớn thì còn hi vọng gì được gia đình anh chấp nhận. Tôi đâu ngờ mẹ anh trẻ như thế… Tôi mất anh thật rồi!