Mấy hôm nay tôi bị tra tấn hàng loạt câu hỏi: “người yêu cũ sắp lấy vợ có về không?”, “nó lấy vợ rồi buồn không?”, “không đến được với nhau thì cũng về dự đám cưới chúc mừng chứ?”….
Nhận được thiệp hồng của người yêu cũ, bỗng dưng những kỉ niệm xưa cũ trong tôi ùa về. Tôi nhớ năm lớp 7 tôi đã nhận được những bức thư trong ngăn bàn nhưng đó chỉ là lời bài hát trữ tình lãng mạn, không có tên người gửi.
Cứ thế đến cuối năm lớp 9 mà tôi vẫn không hề tìm ra chủ nhân của những bức thư ấy. Cho đến một hôm, tôi đi học sớm hơn bình thường rất nhiều thì phát hiện ra cậu bạn ngồi trước mặt mình đã lén bỏ bức thư đó.
Những ngày sau đó, tôi vẫn nhận được thư kèm theo dòng chữ: “tớ sẽ luôn chờ cậu”. Khi chúng tôi vào học cấp 3 thì cậu ấy lại theo bố mẹ vào Nam sinh sống chẳng để lại bất kỳ lời nhắn nào, từ ngày đó tôi chẳng có thêm bất kỳ thông tin của cậu ta. Cho đến khi tôi vào học cao đẳng thì bất ngờ nhân được cuộc điện thoại chúc mừng của cậu ấy. Hóa ra thời gian vừa qua cậu ấy vẫn âm thầm theo dõi quan tâm tôi.
Biết tôi học xa nhà cậu ấy thường xuyên gọi điện nói chuyện, kể cho tôi nghe suốt thời gian qua cậu ấy đã làm những gì và nói... rất nhớ tôi. Rồi tôi nhận lời yêu cậu ấy khi kết thúc những ngày tháng ngồi trên giảng đường.
Ngày yêu nhau bạn bè thường ganh tỵ với chúng tôi, bởi tình yêu ấy luôn nồng nàn, say đắm, thi thoảng cũng có một vài cơn gió thoảng qua nhưng chưa đến một ngày thì gió đã ngừng. Tôi hạnh phúc vì điều đó và càng hạnh phúc hơn khi anh là người đã theo đuổi tôi 9 năm trời.
Những tưởng chúng tôi sẽ nắm tay nhau đi đến cuối con đường nhưng khi mỗi người một công việc, lòng người cũng thay đổi, ít cảm thông với nhau hơn và cũng ít lắng nghe nhau hơn. Vì thế tôi chia tay cậu ấy không có lý do, dù đôi lúc trong tôi có những tiếc nuối của tháng này xưa cũ bên nhau hạnh phúc.
Chia tay được hơn một năm, tôi nhận được thiệp hồng của cậu ấy kèm theo lời nhắn: “nhớ về dự đám cưới nhé, tớ sẽ rất vui khi nhìn thấy cậu”.
Dù đã chia tay nhưng trong tôi vẫn có đôi phần hụt hẫng. “Có nên đi dự đám cưới của cậu ấy không?”, tôi hỏi bạn bè mình thì nhận được những ý kiến trái chiều nhau.
Đứa thì nói rằng: “Người ta thì vui vẻ rồi, đang háo hức bên cuộc sống mới dù có niềm nở bắt tay cười nói nhưng đó chỉ là nụ cười giả tạo, có đôi phần ngượng ngùng, sẽ đau lòng đấy, mời người yêu cũ có khi lại là một cách trêu tức đấy”.
Nhưng có đứa lại đưa ra lý giải: “Không yêu nhau nữa thì làm bạn, vì vậy mà cứ vui vẻ lên đường đến chúc mừng đám cưới người ta, thiên hạ đầy người vẫn cứ làm như thế có sao đâu”.
Tôi biết rằng, đi đám cưới bạn trai cũ cần rất nhiều sự dũng cảm vì thế tôi vẫn đang loay hoay đi tìm câu trả lời cho riêng mình. Chắc hẳn đã có rất nhiều người rơi vào trường hợp này, có ai có thể giúp tôi một lời khuyên không?