Ông tìm đến chuyên viên tư vấn, ngại ngần, lúng túng, rồi cũng cố gắng trình bày. Gần 50 tuổi, không thiếu kinh nghiệm sống, sự nghiệp thành đạt, nhưng dường như chừng ấy vẫn không đủ để ông hiểu người đàn bà đang chung sống với mình.
“Vợ chồng tôi vừa kỷ niệm 25 năm ngày cưới. Trên facebook của chúng tôi ngập tràn hình ảnh một cặp đôi hạnh phúc. Tôi cười mãn nguyện bên vợ và các con khỏe mạnh, học giỏi. Mặc cho những biến động xã hội, bên trong cánh cửa nhà tôi là một thế giới bình yên, nơi vợ tôi sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo. Chúng tôi yêu nhau, sống bên nhau như miễn nhiễm với vi-rút nhàm chán.
Tôi tặng vợ một chuyến đi châu Âu. Vợ chồng tôi có cùng sở thích du lịch. Đến ngày thứ năm của chuyến đi, đang ở Pháp, vợ tôi nhẹ nhàng xin phép đến thăm bạn: “Toàn bạn phụ nữ nên anh đi cùng không tiện”. Thoáng một chút ngạc nhiên vì kế hoạch riêng tư bất ngờ của vợ, nhưng tôi vẫn đồng ý vì không muốn làm chuyến đi mất vui.
Ảnh mang tính chất minh họa. Shutterstock
Ba ngày, hai đêm sau vợ tôi mới quay lại, với những câu chuyện rời rạc, những cái tên bạn bè của cô ấy mà tôi chưa nghe bao giờ. Nhưng vợ tôi rất vui, rất hài lòng và chúng tôi tiếp tục chuyến đi một cách vui vẻ.
Một ngày, tôi nhận được lời mời kết bạn từ một phụ nữ lạ. Cô ấy xưng tên và tự giới thiệu là vợ của anh P. Cô báo cho tôi biết, vợ tôi đã đến thăm P. tại Pháp, P. đang ở một mình vì cô và P. đã ly thân. Cô không muốn can thiệp vào chuyện vợ chồng tôi, nhưng thấy “tội nghiệp” tôi nên không thể làm ngơ. Tôi nghe tin mà như bị sét đánh.
Lần đầu tiên tôi to tiếng với vợ, cố kiềm chế để không tát cô ấy. Loay hoay, gượng gạo, im lặng… cuối cùng vợ tôi cũng thú nhận, cô ấy đã gặp P. P. là người yêu cũ của vợ tôi, nói đúng ra là chồng cũ. Khi quen tôi, cô ấy đang chờ đi nước ngoài theo diện chồng bảo lãnh, nhưng hy vọng cứ tắt dần. Cô ấy mỏi mòn, buồn bã và tôi trở thành chỗ dựa tinh thần, rồi tình yêu phát sinh. Cùng lúc, một người đàn ông khác trẻ hơn tôi cũng có cảm tình với cô ấy, nhưng cô ấy chọn tôi, một người đã ly hôn, có con riêng.
Tôi không giàu có, nên càng nghĩ cô ấy thật sự yêu mình, cảm thông với hoàn cảnh gần 10 năm sống một mình của tôi. Phần tôi, sau cuộc hôn nhân tan vỡ, tôi rất thận trọng, không vội vã đi bước nữa, quen ai cũng chỉ là thêm bạn bè. Cô ấy đã làm tôi tin tưởng và một lần nữa quyết định tạm biệt cuộc sống độc thân.
Tôi luôn tự hào về sự lựa chọn của mình. Cô ấy là một người vợ tuyệt vời. Các con riêng của tôi cũng quý cô ấy. Con trai của chúng tôi ra đời khiến hạnh phúc càng tràn ngập. Vì thế, giờ tôi như người rơi từ tầng 10 xuống đất. Đầu óc tôi quay cuồng với bao câu hỏi.
Tình vợ chồng mặn nồng suốt hơn 20 năm không đủ mạnh để ngăn dòng cảm xúc của tình cũ sao? Phải chăng, vợ tôi vẫn ôm ấp hình ảnh người xưa? Căn phòng ngủ lãng mạn của vợ chồng tôi trở thành phòng tra tấn. Tôi không thể tin được là vợ tôi đến gặp P. tại nhà anh ta, ở lại đó hai đêm, mà hai người chỉ ngồi tâm sự!
Nhưng, tôi cũng không mong cô ấy “khai báo” là hai người đã làm “chuyện gì đó” với nhau. Nếu chính miệng cô ấy nói ra, chắc tôi không sống nổi. Vậy mà vợ tôi càng im lặng, tôi lại càng tức tối. Rồi cô ấy bật ra: “Tùy anh…”, và lặng lẽ sắp xếp mọi việc. Đã quen với việc sắp xếp, nên chuyện ly hôn cô ấy cũng từng bước thực hiện nhẹ nhàng.
Tôi suy sụp tinh thần nhưng cố gắng tự gượng dậy. Niềm kiêu hãnh đàn ông trong tôi bị tổn thương thảm hại. Cố dẹp mặc cảm, xấu hổ, tôi gọi điện cho bạn bè thân, họ đều khuyên: “Tuổi già đến rồi, đau ốm không biết ngày nào, nên bỏ qua để còn sống tiếp chăm nom nhau. Vợ chồng ngoài chữ tình, còn chữ nghĩa”. Tôi cũng xuôi tai với ý kiến của một người bạn: “Cô ấy đã tốt với cậu 24 năm, nếu có tệ một năm cũng đâu đến nỗi phải bỏ đi”, nên gắng gượng làm lành.
Tôi đưa cô ấy đến một resort rất đẹp. Đêm trăng sáng, trong quán cà phê, vợ chồng đối diện nhau, tôi bày tỏ hết mọi cảm xúc rối bời của mình, xác định tôi không muốn ly hôn… Vợ tôi cũng nói là còn yêu tôi, nhưng vẫn không quên được tình xưa. Cô ấy rung động vì luôn được hắn… tôn thờ!
Hắn bảo, dù quen rất nhiều phụ nữ, đã có vợ nhưng hắn chẳng yêu ai, chẳng ai hoàn hảo như cô ấy. Không có cô ấy, đời hắn chẳng có ý nghĩa gì. Lúc gặp lại vợ tôi, hắn luôn lặp đi, lặp lại những câu như thế. Tôi nghe càng choáng hơn, càng không hiểu phụ nữ muốn gì. Bao nhiêu năm tôi luôn sống theo “đường lối” của cô ấy, sống không thể thiếu cô ấy, giờ cô ấy lại có thể dễ dàng đến tìm một gã tôn thờ cô ấy, mà chỉ thể hiện bằng lời nói.
Tôi cố gạt đi mọi thứ lộn xộn đó để hàn gắn tình cảm. Nhưng, vòng tay chồng vợ ôm nhau đã như gắng gượng, nụ hôn nhạt thếch, tôi chẳng còn hứng thú gì nữa, thậm chí còn có cảm giác ghê sợ. Vợ tôi bật khóc. Cuộc hôn nhân của chúng tôi vậy là tan thành mây khói, chỉ vì vợ tôi tin lời đường mật của một gã Sở Khanh.
***
Chiều mưa, anh ngồi nán lại kể thêm về cuộc hôn nhân đầu tiên. Vợ anh là một giáo viên xinh xắn, ngoại tình với đồng nghiệp. Anh bắt gặp họ đang hôn nhau và “đập cho thằng đó một trận”. Vậy mà phải đến hai năm sau hai người mới ly hôn, vì cố đợi con lớn thêm vài tuổi. Bây giờ, trước sự cố của cuộc hôn nhân thứ hai, dù lớn tuổi nhưng anh lại vẫn muốn “đập cho thằng kia một trận”. Một gã “tôn thờ” vợ anh đang “hả hê” vì chứng minh cho anh một điều: “Anh chỉ là người đến sau, lấp chỗ, chứ không thể thay thế được tình yêu thật sự”.
Anh nhớ bài thơ Hai sắc hoa tigôn, có người vợ vẫn ôm hình ảnh cũ khi “Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời. Ái ân nhạt nhẽo của chồng tôi”. Anh càng rối loạn thêm: Vợ anh là người đàn bà luôn nồng nàn, cuồng nhiệt với chồng, sao vẫn thôi thúc muốn gặp người cũ, để rồi vấn vương. Hay là cô ấy cũng cảm thấy nhạt nhẽo, rồi giả vờ… Liệu có thể giả vờ được đến suốt hơn 20 năm?
Anh lại nhắc hai chữ “tôn thờ”, cũng không hiểu tôn thờ người phụ nữ là như thế nào. Yêu thương, tôn trọng chưa đủ sao? Anh phải học cách tôn thờ người phụ nữ đã phản bội mình sao? Ở tuổi tóc bạc, da mồi, cuộc đời lại đưa đến với anh một thử thách mà anh không chắc mình sẽ vượt qua được.
Tác giả bài viết: Tuấn Sơn
Nguồn tin:
Link nội dung: https://haiphong24h.org/vo-noi-con-yeu-toi-nhung-van-khong-quen-duoc-tinh-xua-vi-luon-duoc-han-ton-tho-a58718.html