Mấy ngày hôm nay, tôi lang thang khắp các diễn đàn, trang mạng để tìm hiểu về cách làm thủ tục li hôn. Giờ tôi chỉ muốn ngay lập tức bỏ chồng, về sống với bố mẹ đẻ. Đúng là đi lấy chồng mới thấy ở nhà mình là nhất còn nhà chồng khác máu tanh lòng, mãi chỉ là người lạ.
Nhà chồng tôi cũng khá giả, chồng làm ra tiền, mỗi tháng kiếm được chừng 40 triệu. Tôi có một cửa hàng nhỏ, doanh thu đều đều 15 triệu/tháng. Hai vợ chồng sống như vậy phải nói là quá dư giả nhưng tôi thấy mình rất khổ vì chồng quá kĩ tính, vô tâm còn cả nhà chồng thì ai cũng bênh anh ta.
Trước khi cưới, tôi đã biết điều này nhưng về ở cùng nhau mới thấy nó khủng khiếp. Nhà có máy giặt đầy đủ nhưng tất cả quần áo chồng đều bắt tôi vò tay, máy giặt chỉ dùng để giặt chăn ga gối đệm. Tôi mang bầu, nghén rất mệt nhưng ngày nào cũng phải “chiến đấu” với chậu quần áo đầy ự: quần áo của hai vợ chồng, bố mẹ chồng rồi cả vợ chồng cô em chồng. Mẹ chồng nói tôi buôn bán nhàn (có nhân viên trông cửa hàng nên tôi chỉ ra để quản lý) nên giặt giúp vợ chồng em luôn. Đúng là ruột thịt, em chồng tôi thất nghiệp ở nhà, nhàn hơn tôi gấp vạn lần nhưng mẹ xót con đẻ chứ không xót con dâu. Bà nói: “Tay em nó bị dị ứng bột giặt, không động vào được. Cũng thêm có 1,2 bộ thì con giặt giúp luôn”.
Tay tôi cũng bị dị ứng, động vào mấy thứ nước có chất tẩy là teo cả tay vào nhưng tôi vẫn làm vì đeo găng tay là ổn. Nghĩ mình phận dâu mới nên tôi cũng đồng ý, không đôi co làm mất hòa khí gia đình.
Thế nhưng, dồn nén lâu ngày, cũng vì chuyện này mà tôi thấy mình nhất định phải bỏ chồng.
Tôi nghén không ăn uống được, người xanh rớt như tàu lá chuối. Hôm chủ nhật vừa rồi, tôi ngồi trong nhà tắm còn không thở nổi mà chồng thì càu nhàu giặt nhanh còn phơi để mai anh ta mặc cái áo trắng hàng hiệu tiền triệu gì đó. Tôi nói: “Hay giặt máy được không anh? Em mệt quá”. Chồng cau mày: “Vò đi rồi tý anh giũ”. Nói xong anh ta vào phòng nằm chơi điện tử, tôi lại một mình lủi thủi làm.
Vò xong thì tiện tay giũ luôn, rồi ngâm nước xả, vắt mang phơi, hơn tiếng đồng hồ như vậy mà chồng không ngó ra một lần hỏi xong chưa để anh giũ cho. Lúc tôi vào phòng, chồng vẫn đang chơi điện tử.
Hơn 11h trưa, bếp vẫn lạnh tanh. Vợ chồng cô em ở trên phòng, bố mẹ chồng ở trong phòng, chồng cũng ở trong phòng, tôi nuốt nước mắt nấu cơm. Ăn xong bữa, tôi xin phép mẹ chồng cho về nhà ngoại chơi. Mẹ đồng ý còn chồng không nói gì. Lúc dọn quần áo, tôi nói: “Em mong anh quan tâm tới vợ hơn”. Chỉ vậy mà anh ta nhảy lên, tát tôi hai cái, nói tôi hỗn rồi xưng tao mày với tôi.
Cái tát của chồng khiến tôi ngỡ ngàng, sửng sốt. Tôi đang mang bầu mà anh ta dám đánh tôi như vậy. Quá tức giân, tôi không kìm được nên chửi bậy. Đúng lúc đó mẹ chồng và cô em chồng đi qua phòng. Hai người nghe thấy nên đẩy cửa vào chửi tôi ăn nói mất dạy. Nhà tôi lúc đó om sòm như chợ vỡ. Mẹ chồng bảo không về ngoại nữa nhưng tôi vẫn bắt taxi đi. Bà đứng trong nhà hét ra: “Mày đi thì đừng bao giờ về nhà này nữa”.
Tôi đâu có cần một gia đình như vậy? Nghĩ thế nên tôi kéo mạnh cửa xe rồi đi luôn. Bố mẹ đều khuyên tôi nên xin lỗi mẹ chồng và chồng rồi về nhà nhưng tôi không đồng ý, kiên quyết li hôn. Bố giận, nói tôi ly hôn thì từ mặt. 24 năm sống trên đời, chưa bao giờ tôi sai ý bố dù chỉ một lần nhưng lần này, tôi đành theo ý mình vì tôi muốn được sống hạnh phúc.
Tác giả bài viết: Hà Thúy A. (TP. Hồ Chí Minh)