Xưa nay tôi chỉ thấy người ta than khổ vì có chồng nghiện ngập rượu chè. Ai ngờ rằng tôi lấy chồng không biết uống rượu cũng có nhiều cái khổ.
Chồng tôi tửu lượng rất kém. Bình thường, anh chỉ uống nửa cốc bia là mặt mũi đã đỏ tưng bừng, 2 chén rượu đảm bảo là say chắc. Xuất phát từ việc chồng không biết uống rượu bia mà cuộc sống của chúng tôi vướng vào bao chuyện bi hài.
Ngày tôi dẫn anh về quê ra mắt gia đình, mẹ tôi chuẩn bị cơm nước thịnh soạn để tiếp đón anh. Bố tôi thấy anh trí thức, hiền lành nên ưng lắm. Nhưng tới bữa ăn cơm, cả nhà chưa ăn xong anh đã: “Xin phép hai bác cho cháu đi nằm”. Anh say ngất ngưởng dù bố tôi mới chỉ mời anh vài chén. Sau khi nôn sạch, anh về phòng em trai tôi nằm ngủ li bì. Tới nửa đêm, cả nhà đang ngủ say thì bỗng nghe tiếng bố mẹ tôi kêu lớn: “Trộm, trộm, trộm……….”. Tôi vùng dậy, cầm dao lao sang phòng bố mẹ thì thấy anh đang đứng gãi đầu gãi tai xin lỗi ông bà. Chẳng là anh say quá, dậy đi vệ sinh rồi trót nhầm phòng.
Hình minh họa
Sau khi kết hôn, mỗi lần chồng ra ngoài là mỗi lần tôi ở nhà thấp thỏm lo âu. Năm trước, công ty anh tổ chức tất niên. Gần nửa đêm chưa thấy chồng về, tôi gọi điện cho anh nhưng không liên lạc được. Tôi gọi cho đồng nghiệp của anh thì được biết anh đã về sớm nhất công ty. Lòng như lửa đốt, 12 giờ đêm, tôi gửi con hàng xóm, phóng xe máy ra đường tìm chồng. Không thấy anh đâu, tôi quay về nhà và òa khóc, hoảng sợ khi nghĩ đến việc không hay đã xảy đến với anh. Đến lúc tôi cạn nước mắt thì anh xuất hiện trong bộ dạng quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù. Chẳng là sau màn uống chúc mừng công ty, anh vội vàng xin về để rượu “không kịp ngấm”. Ai dè, mới đi được nửa đường, anh đã chẳng biết trời đất là gì. Anh không biết điện thoại và ví tiền đã đánh rơi đâu nữa. Anh vào nhầm một nhà cạnh đường rồi “bất tỉnh”. May mà họ tốt bụng cho anh nằm nhờ tới lúc tỉnh rượu rồi về.
Biết mình không uống được rượu bia, chồng tôi luôn né tránh các buổi tiệc tùng. Cũng vì vậy anh mất đi nhiều cơ hội trong công việc. Còn việc hiếu hỷ trong nhà, tôi thường thay chồng đi dự. Chính vì vậy chồng tôi luôn bị mang tiếng “thiếu xã giao”.
Hôm cưới cô em chồng, để chồng có thể “hiên ngang” tiếp khách, tôi chuẩn bị cho anh một bình trà để giả bia, một bình nước lọc để giả rượu. Rượu bia giả rót đầy cốc, anh tự tin đi từng bàn cụng ly 100%. Ai ngờ, một vị khách kiên quyết đòi đổi ly để “anh em gia tăng tình cảm”. Bị phát hiện mang nước lọc đi tiếp khách, đám thanh niên quây lại bắt chồng tôi “uống phạt” tại bàn. Vậy là tiệc cưới chưa tàn, tôi phải vội vàng bắt taxi đưa chồng về nhà. Anh say khướt, nằm li bì mất một ngày.
Đôi khi, tôi chỉ ước, người Việt không còn gắn liền việc xã giao và uống rượu nữa. Như vậy, hẳn chồng tôi và gia đình tôi đỡ khổ hơn nhiều.
Tác giả bài viết: Phương Ngọc (ghi)
Nguồn tin: