Tôi chọn lựa những chuyến đi để dung dưỡng cho mình những niềm tin vào cuộc sống. Sang Campuchia vào những ngày tháng 5, tháng 6 nắng cháy bỏng, tôi thấy lòng mình hoang vu lạ thường.
Tuy đây là lần thứ 2 tôi đến đất nước này, nhưng sự bỡ ngỡ về một nơi khác không phải quê nhà là điều luôn có. Do đó, Campuchia trong tôi vẫn rất mới mẻ và bí ẩn.
Hoàng hôn trên đỉnh Bokor, lòng tôi bình yên vô hạn. Ảnh: Phong
Campuchia bắt đầu những cơn mưa đầu mùa đầy nũng nịu, đỏng đảnh như cô nàng tuổi đôi mươi. Tiết trời này dễ làm cho người ta nhớ những điều tưởng chừng đã qua và quên những điều đã cũ. Gần ba tiếng di chuyển từ thủ đô Phnom Penh đến cao nguyên Bokor, quang cảnh trên đường từ nhà cao mái rộng cho đến lúc chỉ còn thấy những hàng cây thốt nốt thẳng tắp khiến lòng tôi cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên hơn bao giờ hết. Vài người bạn đi cùng tôi cứ hò hét phấn khích khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh từ chân núi qua những con dốc thoải quanh co để lên đỉnh Bokor.
Xe ngừng lại khi bóng chiều vàng vọt đang ngả trên mặt biển phẳng lặng. Ấy là nếu bạn phóng tầm mắt ra xa từ trên Bokor, bạn sẽ bắt gặp được quang cảnh biển SihanoukVille hoang sơ. Xa hơn, nếu may mắn bạn có thể nhìn thấy đảo Phú Quốc nếu như trời quang mây.
Đoạn vượt đèo tầm 30 km không hề có bất kỳ sự rung lắc ngoài những khúc ngoặt trông thấy rõ. Đôi khi không một bóng xe khiến tôi cứ liên tưởng đến lần vượt đèo Bảo Lộc lúc 10h đêm để lên Đà Lạt. Cảm giác có lúc là sợ hãi, nhưng cũng có lúc phấn khích vô hạn.
Người Việt quen gọi Bokor là núi Tà Lơn, từ xa xưa đã nổi tiếng về tâm linh. Nằm ở độ cao hơn 1.000m so với mặt nước biển, cao nguyên Bokor có đỉnh cao nhất là 1081m. Núi nằm trong Công viên Quốc gia Bokor, có diện tích 1.580 km vườn, là nơi sinh sống của nhiều loài động thực vật quý hiếm. Đứng dưới đồng bằng Kampot nhìn lên, ngọn núi có dáng như cái gù của con bò đực. Trong tiếng Khmer, Bokor có nghĩa là cái gù của con bò, có lẽ vì vậy nên nó được đặt tên là Bokor.
Vừa đặt chân đến chỗ dừng chân, tôi tiếp tục choáng ngợp bởi hoàng hôn tuyệt đẹp trên đỉnh, từng ngọn cây, hoa cỏ đều được phủ lấy một lớp váng có màu vàng nhưng tối dần. Bao quanh tôi lúc ấy là không khí mát rượi lại thoang thoảng mùi hương cỏ cây làm tôi liên tưởng đến mùi cà phê trong "Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối" của Patrick Modiano.
Có những đám mây cứ lững lờ trôi ngang tầm mắt khiến bất kỳ ai trong thấy đều không khỏi thích thú.
Một nhà thờ bỏ hoang trên Bokor. Ảnh: Phong
Sáng hôm sau, sau khi kết thúc bữa sáng chắc bụng từ khu nghỉ dưỡng Sokha, chúng tôi lại tiếp tục hành trình khám phá nơi đây với điểm đến đầu tiên là căn nhà hoang được xây dựng từ thời Pháp. Trước đây, căn nhà này là một casino nổi tiếng và chỉ có những người giàu có mới được vào. Nhưng sau một thời gian dài bỏ hoang thì bây giờ căn nhà được tập đoàn Sokha quy hoạch và quản lý trở thành điểm tham quan dành cho du khách khi đến cao nguyên.
Sau đó chúng tôi tiếp tục di chuyển đến một nhà thờ Công giáo được Pháp xây dựng vào năm 1917 và ngôi chùa Năm Thuyền nổi tiếng với những truyền thuyết huyền bí ít ai biết. Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác rùng mình khi nhìn thấy những hình vẽ trên tường ở nhà thờ lẫn cảm giác bình yên khi đừng trước tượng Phật trong chùa Năm Thuyền.
Đi ra khỏi những công trình kiến trúc mang dấu ấn thời gian, tôi tiếp tục hành trình của mình đi ra hồ Bokor. Ở đây có không khí thoáng đãng, nếu thích bạn cũng có thể leo lên chiếc thuyền đạp vịt và đi ra giữa hồ. Tôi chỉ cởi bỏ đôi giày ra, đứng trên bãi đá trước hồ mà cảm nhận quang cảnh.
“Có chuyến đi dài hơn đất trời, mà sao chưa đến nơi...”, giai điệu của một bài hát quen thuộc cứ ám ảnh trong đầu khi tôi đứng trước những con đường. Ảnh: Phong
Bây giờ ngồi nghĩ lại, việc đặt chân đến Bokor vừa rồi, tôi như một đứa trẻ được thiên nhiên ban cho đặc ân khám phá mọi sự vật hiện tượng xung quanh với sự tự do tự tại. Tuy chỉ một ngày một đêm ở lại trên cao nguyên, nhưng những trải nghiệm mà tôi có được thực sự thú vị và ý nghĩa. Chiếc xe bus tiếp tục lăn bánh đưa chúng tôi xuống thành phố biển Sihanouk Ville, cảm giác trong tôi vẫn xao xuyến khó tả.
Xe đã xuống khỏi núi và đi xa cả chục cây số rồi nhưng trước mắt tôi vẫn là những mảng mây lững lờ cùng những ngọn đèo xa tít tắp. Và tôi biết, chắc chắn tôi sẽ quay lại vùng đất này một lần nữa trong cuộc đời.
Tác giả bài viết: Tâm Di
Link nội dung: https://haiphong24h.org/ngam-hoang-hon-tuyet-dep-tren-dinh-bokor-a64768.html