Éo le cảnh vợ chồng nghèo nuôi hai con bại não, một ngờ nghệch

Sinh được hai đứa con thì hai đứa đều bị bại não chỉ biết nằm một chỗ. Mọi sinh hoạt, vệ sinh cá nhân đều do người vợ làm hết. Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ vốn thiếu thốn đủ bề, nay lại thêm kiệt quệ vì các con bệnh tật

Những đứa con của vợ chồng anh chị Thắng bị bại não nằm một chỗ.
Những đứa con của vợ chồng anh chị Thắng bị bại não nằm một chỗ.


Về xóm 10, Bắc Lâm, xã Diễn Lâm, huyện Diễn Châu (Nghệ An), chúng tôi không khỏi nghẹn lòng khi chứng kiến hoàn cảnh khó khăn của vợ chồng anh chị Nguyễn Thị Thắng (SN 1978) và Chu Bá Quy (SN 1974), khi lần lượt sinh được 4 đứa con nhưng hai trong số đó bị bại não bẩm sinh, không thể tự sinh hoạt bình thường mà phải nhờ vào sự giúp đỡ của người thân, còn một cháu sức khỏe yếu, có lớn mà không có khôn, không được nhanh nhẹn như những đứa trẻ cùng trang lứa.

Ngôi nhà nhỏ 2 gian nằm ẩn mình phía cuối làng. Ẩn hiện phía sau là dãy núi cao sừng sững với cây cối ùm tùm như muốn che kín cả căn nhà vốn nhỏ bé ẩm thấp của vợ chồng anh chị.

Trên chiếc giường nhỏ để bên góc nhà, hai đứa con của anh chị nằm bất động một chỗ, các em không hay biết gì với mọi thứ xung quanh. Cô con gái lớn chân tay cong queo, mặt hếch ngược nhìn lên rồi cười hềnh hệch, còn cậu em trai với thân hình nhỏ xíu như que củi khô, người chỉ da bọc xương trông thật xót xa vô cùng.

Vừa bế đứa con mới hơn một tháng tuổi lên tay để cho bú, chị Thắng lại phải bỏ con xuống võng để dỗ dành hai đứa lớn đang vùng vẫy chân tay nằm trên giường. Không giấu sự buồn phiền xót xa, chị tâm sự: “Khổ vậy đó chú, hết chăm hai cô chị bại não rồi đến lo cho em út mới sinh. Suốt ngày bồng bế con nhỏ trên tay, hết đứa lớn khóc rồi đến đứa nhỏ gào. Nhiều lúc tui như muốn gục xuống vì kiệt sức”.

Cuộc sống của gia đình trở nên  bất hạnh, khi những đứa con mắc bệnh bại não bẩm sinh.
Cuộc sống của gia đình trở nên  bất hạnh, khi những đứa con mắc bệnh bại não bẩm sinh.


Chị Thắng nhớ như in năm 1999, cháu Chu Thị Trang lọt lòng với đôi mắt sáng ngời, bụ bẫm, hai vợ chồng cùng nội ngoại hai gia đình đều tràn ngập niềm hạnh phúc. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì cháu Trang đổ bệnh, sức khỏe có phần giảm sút đi nhanh chóng. Đến tháng thứ sáu Trang vẫn không biết lật, không hay biết gì, gia đình mới đưa đi khám bệnh thì được biết cháu bị bại não bẩm sinh.

Đau đớn vì đứa con đầu lòng mới ngày nào đó là niềm mong mỏi của gia đình thì nay lại mang bệnh tật không thể chữa được. Người mẹ ấy như khóc cạn nước mắt vì thương con. Dù gia đình đã cố gắng đưa cháu đi chạy chữa bệnh khắp mọi nơi nhưng đều vô nghĩa. Bất lực trước bệnh tật của con, gia đình đành cam chịu và đưa Trang về nhà sống chung với căn bệnh từ đó tới nay.

Năm 2002, vợ chồng anh chị sinh thêm cháu Chu Thị Quỳnh. Quỳnh lúc mới sinh ra chỉ vẻn vẹn 1,7kg, tưởng cháu yếu quá không thể sống được, nhưng may mắn đã mỉm cười với gia đình. Tuy nhiên đến nay đã 13 tuổi rồi nhưng Quỳnh vẫn ngờ nghệch, không làm được việc gì, ốm đau triền miên nên thuốc thang rất tốn kém.

Hết lo cho đứa con nhỏ, lại đến anh cũng bị bệnh tật dày vò.
Hết lo cho đứa con nhỏ, lại đến anh cũng bị bệnh tật dày vò.


Hai cô con gái đầu sinh ra đã mang lắm bệnh tật, nên vợ chồng hết sức lo lắng, anh chị hy vọng lần sinh thứ 3 sẽ là đứa con lành lặn, khỏe mạnh. Nhưng dường như tai họa vẫn chưa chịu buông tha cho gia đình. Năm 2004 cháu Chu Thị Linh chào đời và cũng bị bại não bẩm sinh như hai chị đầu, Linh yếu ớt nhỏ thó như đứa bé 3 tuổi dù năm nay đã 11 tuổi.

Hết lần này tới lần khác anh chị đều cố gắng vay mượn để chạy chữa bệnh cho con nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa, tiền mất tật mang, gia đình như kiệt quệ dần. Giờ các con anh chị chỉ ăn nằm một chỗ, sinh hoạt cá nhân đều nhờ vào người mẹ nghèo.

Nước mắt nghẹn ngào khi nghĩ về các con, chị nói: “Giờ ông trời có thương thì may ra cho cháu Linh được sống, chứ từ đợt lạnh tới nay thấy cháu yếu đi nhiều lắm. Cháu không ăn được gì, gia đình chỉ toàn bón cháo loãng và pha thêm chút sữa để bồi bổ cho cháu thôi. Nhìn con quằn quại trong trong đớn bệnh tật, tôi như xát muối vào trong tâm cam, lực bất tòng tâm rồi” .

Thương vợ, thương con nhưng anh Quy chồng chị nào có giúp đỡ được gì nhiều. Vốn gia cảnh của hai vợ chồng đều khó khăn, các con mang bệnh tật lo tiền thuốc thang, đi viện dường như gia đình đã khánh kiệt. Tranh thủ thời gian rỗi, lúc anh đi phụ hồ, hoặc ai gọi làm gì anh đi làm nấy, gia đình chăn nuôi thêm con lợn, con gà góp thêm trang trải cho cuộc sống.

Xác nhận hoàn cảnh của gia đình chị Thắng.
Xác nhận hoàn cảnh của gia đình chị Thắng.


Nhưng thời gian gần đây, anh bị thoái hóa đốt sống lưng nên giờ không làm được việc gì nặng, chỉ quanh quẩn đỡ đần vợ trông con. Tiền thuốc thang cho anh cũng thêm tốn kém, khiến cuộc sống hết sức vất vả.

“Nhiều lúc thấy vợ vất vả vì chồng vì con, là trụ cột của gia đình tui thấy xót xa lắm, đã không đỡ đần được gì giúp vợ thì bây giờ lại làm cho cô ấy vất vả hơn vì mình. Giờ cả nhà đều nhìn vào hai sào ruộng khoán, nhưng mùa được mùa mất. Trước đây có sức khỏe tôi đang đi làm thuê được nhưng bây giờ thì chịu rồi. Ao cá trước nhà cũng không có người cắt cỏ nên cũng đành bỏ không”, anh Quy buồn rầu lo cho cuộc sống của mình khi một mai đây anh chẳng còn làm được gì giúp vợ.

Thương cảnh vợ chồng trẻ nuôi con bệnh tật, có việc gì hàng xóm láng giềng cũng nhiệt tình giúp đỡ, đến vụ cấy hái mỗi người một tay giúp đỡ công việc cho gia đình. Thương các cháu bệnh tật, hàng xóm láng giềng người ít đồng bạc lẻ, người cho hộp sữa tươi giúp gia đình anh chị nuôi con.

Chia sẻ về hoàn cảnh của gia đình chị Thắng, ông Lê Xuân Hồng - Chủ tịch UBND xã Diễn Lâm chi biết: “Hoàn cảnh gia đình anh Quy thuộc diện rất khó khăn ở địa phương, là hộ nghèo đã nhiều năm nay. Chính quyền địa phương luôn tại điều kiện để hỗ trợ mọi mặt cũng như giúp đỡ gia đình nuôi các cháu, tuy nhiên sự giúp đỡ của địa phương cũng chỉ có hạn”.

Chia tay gia đình khi chiều muộn, nhìn những ánh mắt treo veo ngơ ngác của các cháu nhỏ, chúng tôi thấy xót xa làm sao cho những đứa trẻ sớm chịu cảnh bệnh tật. Cùng với đó là ánh mắt bất lực của những người làm cha làm mẹ khi đã không mang lại cho những đứa con của mình một thân hình lằn lặn, bình thường. Nếu có một phép màu, có lẽ mong ước sao cho các cháu được khỏe mạnh để chạy nhảy vui đùa với chúng bạn cùng trang lứa đó có lẽ là điều mà anh chị thầm nguyện ước bấy lâu nay.

Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: Chị Nguyễn Thị Thắng, xóm 10, Bắc Lâm, xã Diễn Lâm huyện Diễn Châu, Nghệ An. ĐT: 0166.5389.113

Tác giả bài viết: Nguyễn Duy

Link nội dung: https://haiphong24h.org/eo-le-canh-vo-chong-ngheo-nuoi-hai-con-bai-nao-mot-ngo-nghech-a77944.html