Bấy lâu nay, phía gần chân cầu vượt ngã ba Huế (Đà Nẵng), đoạn đầu đường Trường Chinh luôn thấp thoáng những bóng gái mại dâm hết "đát" đứng chờ khách.
“Ngã ba sung sướng” là chữ mà dân chơi dùng để gọi Ngã ba Huế. Nằm giữa phường Hòa An (quận Cẩm Lệ), phường An Khê, quận Thanh Khê của TP Đà Nẵng, nơi có hệ thống cầu vượt 3 tầng đầu tiên.
Tại đây, khi màn đêm buông xuống thì cũng là lúc gái mại dâm đứng đường bắt đầu một ngày “làm việc”. Hầu hết “gái” ở đây dạt ra từ những quán bia ôm, những điểm massage nên nhan sắc đã xuống cấp tàn tạ. Vì thế, giá một lần “đi khách” chỉ từ 150 đến 200 nghìn đồng, tiền phòng các cô lo luôn. Đây cũng là nơi thường xảy ra những vụ trấn lột hoặc trộm cắp tài sản của khách.
Nếu những cô gái trẻ đẹp, được dân chơi rủng rỉnh tiền săn đón với giá bạc triệu và đưa vào trong khách sạn hạng sang thì đội ngũ "hoa quá đát" tuổi từ 35 đến 55, nhan sắc tàn phai lại khác hoàn toàn. Khách làng chơi tìm đến nơi này đa phần lớn tuổi, đã có chút men trong người. Bãi đáp sau mỗi cuộc ngã giá thành công là các nhà cho thuê trọ bình dân gần đó.
21h, trên tuyến đường chạy song song với đường ray xe lửa, 3 người phụ nữ đang đứng cạnh lan can ngăn đường vội vẫy gọi. Lúc này, tàu lửa Bắc - Nam chạy qua phá vỡ không gian tĩnh lặng. Đợi tàu khuất bóng, một nàng nhanh chân tiếp cận khách: "Vui vẻ tí cho thoải mái anh ơi? 2 xị (200.000 đồng), em lo tiền phòng và dịch vụ phụ trợ. Nhà trọ bên cạnh đây thôi".
Trả giá... |
Thấy khách nhìn mình một lượt từ đầu tới chân, tỏ vẻ lưỡng lự, gái hiểu khách chê nhan sắc nên hạ giá: "Hôm nay làm thất bát quá, em lấy anh một xị rưỡi vậy". Lúc này, cô nàng thứ hai chạy đến: "Vậy anh đi cùng em nhé, giá là xị rưỡi, khuyến mãi thêm 10 phút.
Già thì bù kinh nghiệm chứ anh!". "Đúng một xị thì đi". "Thôi, lỡ rồi chơi luôn!". Xe lăn bánh chưa được 50 m, cô nàng bảo khách tấp vào một nhà trọ. Lấy 2 chiếc khăn lạnh từ chủ nhà trọ, gái đưa khách vào căn phòng chật hẹp, nóng nực. Bóng điện phát sáng, khuôn mặt được đắp đầy một lớp phấn của gái già hiện lên rõ hơn.
Một lúc sau bỗng dưng nghe ồn ào ở phòng bên của anh bạn, mở cửa bước ra thì thấy anh bạn đang giằng co với một cô gái. Chẳng là anh bạn chê mặt cô gái cứ khó đăm đăm, bực bội quá không trả đủ số tiền như thỏa thuận. cô gái nhất quyết không chịu, cô đòi đủ số tiền đã thỏa thuận nếu không sẽ không cho ai rời khỏi phòng.
Lúc này, cái vẻ nhỏ nhẹ ban đầu của cô gái đã biến mất. Nhưng trong lời cãi vã to tiếng ấy, vẫn thấy trong ánh mắt cô gái rớm lệ. Có lẽ vì lý do này, anh bạn đã chột dạ rồi giải quyết vấn đề bằng cách thuận theo ý cô gái. Cầm tiền, cô mở lời cảm ơn.
Cuộc gặp gỡ kín khép lại bằng “kỷ niệm” không mấy vui vẻ, nhưng cô gái vẫn không quên dặn dò khách: “Khi nào có nhu cầu, anh cứ a-lô một tiếng”. Tôi cứ ám ảnh mãi ánh mắt rớm lệ của cô gái ấy. Có gì đó ngậm ngùi và xót xa của phận người. Biết đâu, phía sau cái công việc không đẹp đẽ ấy là một gánh nặng ưu tư, một cuộc mưu sinh nghiệt ngã, một nỗi đớn đau thân phận? Khó biết lắm!
Quay lại ngã ba đường đất để trở ra đường, khách lại thấy "người tình" ban đầu đang cùng với 3 đồng nghiệp khác vẫn kiên trì đợi. Ngã ba Huế hằng ngày, tầm 18 đến 23h có hàng chục gái mại dâm tụ tập về các tuyến đường Trường Chinh, Tôn Đức Thắng, mồi chài khách qua đường.
Sau khi đổ dốc cầu vượt ngã ba Huế, khách "nhận dạng" được ngay những cô nàng đang đứng chờ khách. Phía đông tập trung nhiều "hoa già", đến gần, khách mới nhìn rõ được độ tàn phai nhan sắc của các nàng. Có lẽ vì thế mà họ chấp nhận cảnh "hứng gió, phơi sương" trên các nẻo đường hằng đêm để bán thân. Xe khách chưa kịp dừng hẳn, gái cầm mũ bảo hiểm vội chạy đến nắm tay, chào mời: "Vui vẻ đi anh, ở đây toàn hoa giá rẻ".
Đang đắn đo suy nghĩ về câu trả giá của khách thì gái thấy một vị khách già khoác bộ trang phục cũ chạy xe chậm tới nên bỏ khách, chạy lại. Qua 3 câu trả giá, hai người thống nhất "một xị", gái lên xe, vẫy tay chào khách đầy ẩn ý. Gái bỏ đi, khách cũng nổ máy chạy về khu công viên dưới chân cầu vượt Ngã ba Huế. Thấy cô nàng ngồi ở chân cầu với chiếc mũ bảo hiểm trên tay, khách rà xe chầm chậm..
Quả đúng, xe khách đến gần, gái vội đưa tay vẫy. Khách ghé vào: "Có chuyện chi hả chị?". "Em còn ít tuổi mà gọi chị gì. Anh cứ gọi em là em cho nó tình cảm". "Lại cứ tưởng chị..., à em quá giang!". "Đi cùng em nhé anh, giá bình dân, 200.000 đồng giao hữu thôi.
Từ sớm đến giờ chưa được suất nào cả, bụng đã đói meo rồi". Cuộc đối thoại kết thúc khi gái chấp nhận hạ giá còn 100.000 đồng và điểm đáp là nhà trọ bình dân nằm trên đường Trường Chinh.
Khó khăn lắm, H. (đã 35 tuổi, làm công nhân ở KCN Hòa Cầm) mới bộc bạch mọi chuyện về mình. Thấy khách ngồi im, gái bước đến ôm chặt: "Vào trận thôi anh để em còn đi kiếm thêm vài suất nữa. Có phải lúc nào cũng có khách để đi đâu. Anh thấy đó, còn khối đứa phải đứng đợi ngoài kia. Có đêm đứng mỏi cả chân mà chỉ gặp tàu Bắc - Nam chạy qua chứ có "chuyến tàu nhanh nào" đâu. Đêm nào may mắn và nhanh tay "bắt" thì kiếm được 2 - 3 suất thôi. Hơn nữa, bọn em đã lớn tuổi rồi, khó lắm. Mà thôi, thực hiện nghĩa vụ thôi anh".
|
Tôi hỏi H. liệu sau này có cơ hội sẽ bỏ nghề để làm lại cuộc đời hay vẫn theo nghề. H. nhìn tôi rồi buồn buồn: “Có ai muốn làm cái nghề nhục nhã này mô anh, nhưng vì hoàn cảnh nên đành chấp nhận mà thôi! Chuyện chồng con thì tụi em nào dám mơ ước. Nhiều khi ngồi nhìn lên bờ, thấy vợ chồng người ta hạnh phúc, em cũng chỉ mơ ước có một người đàn ông để mình nương tựa, để được làm vợ, làm mẹ như người ta thôi. Nhưng rồi nghĩ lại phận mình mà tủi quá! Ước xa vời quá phải không anh!”.
H. bảo ở khu vực này có không biết bao nhiêu phận đời như cô. Nhưng vẫn cứ sống và chấp nhận tủi cực của nghề mà không biết ngày mai của mình sẽ ra sao. Tôi hiểu tất cả những điều H. nói, nghề nào cũng có cũng có những mặt phải, mặt trái, nghề nào cũng có những nỗi niềm riêng.
Nhưng có được ngồi với những cô gái công nhân “tăng ca” như thế này, tôi mới hiểu thêm phần nào về cuộc sống và thân phận của họ. Họ vì một lý do nào đó mà phải mang nỗi long đong của “kiếp hồng quần”, như cánh hoa rơi giữa đời bị vùi dập tơi tả mà hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn.
H. nhìn mênh mông ra bức tường trước mặt bằng đôi mắt hồ nghi với cuộc đời, và tôi hiểu những nỗi mặc cảm của những người như H., nhưng chẳng có lời nào để an ủi, chỉ mong một lúc nào đó, phép màu sẽ hiện ra để cuộc đời những cô gái công nhân cứ lận đận mưu sinh bằng cả sức lực và niềm mơ ước như thế này được cứu rỗi, chí ít là một lần.
Nỗi truân chuyên của những cô gái công nhân này biết tìm đâu lời giải đáp, biết tìm đâu cánh tay nâng đỡ, biết tìm đâu niềm hy vọng tươi sáng hơn cho những chuỗi ngày sắp tới! Đêm Đà Thành nhấp nháy đèn màu, đó là cuộc sống tấp nập xô bồ của đô thị đang hừng hực sức sống mới, nhưng sau ánh đèn màu là những thân phận sống bám víu vào ước mơ khó thành sự thật.
Tác giả: Tiêu Dao
Nguồn tin: Chuyên trang Phụ nữ và Đời sống
Link nội dung: https://haiphong24h.org/gai-ban-dam-het-dat-dat-ve-duoi-chan-cau-a82442.html