Ảnh minh hoạ: Internet |
Tôi có được em như một sự sắp đặt của duyên phận. Tối đó cách đây 3 năm, tôi nán lại công ty để duyệt cho xong đống đơn đặt hàng của khách, khi xong việc cũng đã khuya. Tính về luôn nhà ăn tạm bát mì tôm nhưng ông Trời bỗng đổ mưa. Lâu nay Sài Gòn không mưa đêm vậy mà kèm theo trận mưa là gió lạnh ùa về.
Tôi tạm dừng xe dưới mái hiên của quán ăn đêm ven đường, gọi một tô hủ tiếu nóng hổi để xua cơn đói và tìm cảm giác ấm lòng khi ngoài trời mưa, gió vẫn quất ràn rạt không dứt. Rồi quán đón thêm 1 khách mới, đó là một cô gái trẻ, chắc cũng như tôi ham việc nên về muộn và dính mưa vì không chuẩn bị áo mưa từ trước.
Quán đông khách, tôi đã xong bữa của mình nên đứng lên ý nhị nhường chỗ cho cô gái. Đến lúc cô nhìn tôi lí nhí cảm ơn, tôi nhận ra không nhưng cô rất trẻ mà còn rất xinh đẹp. Cơn mưa vẫn dai dẳng, nhìn vẻ bồn chồn lo lắng của cô gái, tôi âm thầm đội mưa chạy xe tìm đến cửa hàng tạp hóa mở muộn để mua áo mưa cho tôi và người mà tôi vừa tình cờ gặp gỡ.
Cô gái không từ chối tấm lòng của tôi mà còn vui vẻ nhận card-visit của tôi và hẹn gặp lại khi có dịp. Nghĩ là người đẹp cho một cái hẹn xã giao vì thấy tôi chân thành với em, không ngờ 1 tuần sau em điện thoại nói đang chờ tôi trong quán café cách công ty tôi vài con phố. Em không ngần ngại cho tôi biết em 23 tuổi, đã tốt nghiệp Đại học kinh tế và đang làm việc cho một công ty tư nhân. Em sống cùng ba má trong khu chung cư ở ven đô.
Em dành cho tôi cảm tình vì tôi đã giúp em vô tư và tử tế trong đêm mưa gió đó. Khi trở nên thân thiết em tâm sự cùng tôi, em và người yêu cũ đã chia tay cách đây 1 năm do không tìm được tiếng nói chung trong công việc và cuộc sống.
Sau 2 năm thân thiết, tôi mạnh dạn cầu hôn em, tôi thật mãn nguyện khi em gật đầu ưng thuận dù bà má em có ý lo lắng khi tôi hơn em tới 10 tuổi. Căn nhà nhỏ của tôi từ ngày đón em về luôn ngập tràn niềm vui và hạnh phúc.
Công việc của tôi là trưởng phòng phụ trách kĩ thuật của công ty nên tôi thường xuyên cùng đồng nghiệp đi các tỉnh để kiểm tra hàng trước khi nhập về cho bộ phận kinh doanh. Mỗi lần tôi chuẩn bị đi công tác là một lần em tỏ ý nhớ thương, em bịn rịn, nũng nịu bắt tôi hứa với em là sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc để nhanh chóng trở về với vợ. Em bảo có chồng rồi, em không muốn sống cảnh ngoài đợi chờ, trong xa cách. Em sợ cô đơn dẫu chỉ là trong vài ngày tôi đi công tác.
Thương vợ trẻ ở nhà một mình, tôi luôn làm tốt phần việc của mình để sớm trở về với vợ. Thế nhưng đâu có phải muốn là được khi mà công việc của tôi còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khách quan nữa. Vì vậy có những lần tôi phải xa vợ trẻ cả nửa tháng mới đặt chân về nhà.
Sau nhiều lần “dứt áo ra đi” vì công việc có phần thay đổi, tôi thấy dạo này em tiễn tôi đi không còn nhiều bịn rịn như trước, em đón tôi về cũng kém nồng nàn như xưa.
Em chăm sóc cho nhan sắc của bản thân nhiều hơn với lí do là em còn trẻ, nếu em không biết nâng niu gìn giữ thì tuổi xuân qua đi có hối tiếc cũng đã muộn!
Rồi cái tin vợ có nhân tình đến tai tôi trong một lần tôi chuẩn bị cho chuyến công tác mới. Lịch đi một tuần tôi đã báo rõ cho vợ, nhưng sau 4 ngày tôi thu xếp về lại thành phố mà không báo cho vợ biết.
Tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh vợ trẻ của tôi đang âu yếm quấn quít cùng một thanh niên lạ. Tưởng bắt được quả tang, vợ sẽ không có cơ hội chối tội, nào ngờ em đổ tại tôi hay đi công tác xa, bỏ em ở nhà cô đơn một mình nên em phải tìm sự chở che của người yêu cũ. Có thật vợ tôi yếu đuối, đáng thương đến mềm lòng vậy không?
Link nội dung: https://haiphong24h.org/chong-cong-tac-xa-vo-tre-tim-den-tinh-cu-vi-co-don-a85987.html