Mẹ chồng đưa chiêu cao tay khiến cô nhân tình bé bỏng của con trai chạy mất dép

Phong đang ấp úng định tìm cớ biện minh cho mình thì bà Hà đã cười nói: “Không cần đợi li dị. Mẹ đồng ý cho con đuổi vợ, đưa nhân tình về đây, ngay ngày mai luôn!”.

Nghe đứa cháu 7 tuổi gọi điện mếu máo: “Bà nội ơi, bố mẹ cháu cãi nhau to lắm!”, bà Hà tức tốc tới nhà con trai. Đến nơi, bà thấy cô con dâu là Chi đang ngồi khóc nức nở, còn Phong – con trai bà vẫn đang lớn tiếng quát vợ: “Cô còn dám đến tìm cô ấy một lần nữa thì sẽ biết tay tôi. Sớm muộn gì tôi cũng li dị với cô để đón Phượng về đây!”.

Vừa dứt lời, Phong giật mình khi thấy bà Hà đứng trước cửa. Biết mẹ vốn rất ghét đàn ông con trai lăng nhăng, Phong cầm chắc sắp bị mẹ mắng cho một trận tơi bời. Anh đang ấp úng định tìm cớ biện minh cho mình thì bà Hà đã cười nói: “Không cần đợi li dị. Mẹ đồng ý cho con đuổi vợ, đưa nhân tình về đây, ngay ngày mai luôn!”. Phong há hốc mồm kinh ngạc, mất mấy phút mới định thần lại được: “Mẹ, mẹ nói thật chứ? Để con đi báo cho Phượng luôn nhé!”.

Nhìn con trai chạy biến ra khỏi nhà, bà Hà khẽ nhếch mép cười rồi tiến lại phía cô con dâu đang sững người vì quá sốc trước những gì mẹ chồng vừa nói…

Sáng sớm hôm sau, khi hai đứa trẻ còn đang say ngủ, Chi chào bà Hà rồi lặng lẽ kéo va li khỏi nhà. Gặp Phong tình tứ nắm tay Phượng bước vào cổng, cô thản nhiên coi như không nhìn thấy. Phượng thì vênh mặt đắc thắng, cố nói to khi Chi bước qua: “Ôi, không ngờ cái ngày này lại tới sớm thế!”. Vào nhà, Phượng thản nhiên chỉ vào chiếc va li to đùng mà nói với “mẹ chồng tương lai”: “Cháu mang tạm ít quần áo sang đây ạ. Những thứ khác đợi khi nào anh Phong làm xong thủ tục ly hôn cháu sẽ chuyển tiếp”.

 

Dù đã chuẩn bị tinh thần, bà Hà vẫn bất ngờ trước sự trơ trẽn của cô nhân tình mà con trai mình đang yêu mê mệt. Bà lạnh lùng đáp: “Được, tôi cho cô ba ngày để thử làm vợ, làm mẹ trong cái nhà này. Hàng ngày tôi sẽ qua kiểm tra”. Phượng dạ vâng rồi thầm nghĩ: “Đơn giản thôi, có gì đâu!”. Chờ mẹ đi khỏi, Phong bế bổng cô nhân tình quyến rũ lên hôn rồi lưu luyến tạm biệt để đi làm, không quên hẹn một đêm vui vẻ “đường đường chính chính” ngay tại ngôi nhà này.

Đến công ty, Phong vừa làm việc vừa khấp khởi mừng thầm vì mọi việc quá suôn sẻ, chóng vánh. Tuy nhiên, chỉ ít phút sau, anh đã liên tục nhận được điện thoại của Phượng: lúc thì tố đứa bé không chịu ăn cháo cô ta mua, lúc thì tố đứa lớn bày trò nghịch ngợm, rồi nhà anh sao mà rộng thế, lau một phòng đã mệt bở hơi tai… Thế là anh chàng lại nhấp nhốm không yên, chiều phải lấy cớ mệt, xin sếp cho về sớm.

Về đến nhà, Phong kinh hãi bởi cảnh tượng bày ra trước mắt. Cái phòng khách sang trọng, gọn gàng giờ trông không khác gì một bãi chiến trường với giày dép, đồ chơi bừa bãi, nước đổ lênh láng trên sàn gỗ, cháo và thức ăn vương vãi khắp nơi. Những khoảng trống trên tường bị bôi vẽ, gạch xóa lung tung. Đứa con trai lớn của anh mồ hôi bê bết, mặt mũi lấm lem màu vẽ vẫn đang say sưa “sáng tác”. Đứa bé thì vừa ị đùn ngay ra sofa, đang kêu khóc tùm lum.

Nhìn quanh, Phong không thấy Phượng đâu cả! Tưởng có chuyện gì xảy ra, Phong vội lao vào phía trong để tìm. Thì ra “cô nhân tình bé nhỏ” của anh đang loay hoay chế biến bữa tối ở trong bếp, và cái bếp – đương nhiên cũng ngổn ngang không kém gì cảnh tượng ngoài phòng khách. Phong không hiểu cô tình nhân xinh đẹp, quyến rũ biến đi đằng nào, bởi trước mắt anh bây giờ là một người phụ nữ đầu bù tóc rối, luộm thuộm bẩn thỉu gấp vạn lần hình ảnh của Chi – người vợ ở nhà nội trợ mà anh từng chê là lôi thôi, xấu xí để tìm đến với Phượng.

Sau một hồi lâu mệt lả giúp Phượng dọn dẹp bãi chiến trường, Phong lại phải lao vào tắm cho hai đứa con nghịch ngợm như quỷ sứ. Việc này mọi hôm anh chẳng phải bận tâm, vì đi làm về là đã thấy Chi tắm cho hai con sạch sẽ, cơm nước xong xuôi, nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, Phong chỉ việc tắm rửa rồi ăn cơm.

Hôm nay thì khác, hơn 8 giờ Phong mới được ngồi vào bàn ăn tối. Nhưng tiếc thay, mọi hôm toàn đưa Phượng đi ăn nhà hàng nên đến giờ Phong mới được nếm thử tài nấu ăn của bồ nhí: cơm nhão nhoét, canh cua nấu cả bã, thịt kho mặn chát, trứng rán cháy đen. Đương nhiên là không nuốt nổi, và lại phải đi ăn hàng!

 Ảnh minh họa

Cuối cùng, trái với mường tượng của Phong về một “đêm vui vẻ”, cô nhân tình của anh sau một ngày vật lộn "làm vợ, làm mẹ” đã lăn ra ngủ, còn anh cũng phải sang ngủ cùng đứa con trai bé bởi nó cứ kêu khóc đòi mẹ.

Hôm sau tỉnh dậy, Phong không thấy Phượng đâu cả. Bà Hà đưa cho con trai mảnh giấy nhỏ mà cô nhân tình để lại: “Tôi không muốn hủy hoại tuổi trẻ và nhan sắc của mình ở cái nhà này. Vĩnh biệt anh!”.

Phong đã hiểu ra tất cả, anh xin lỗi mẹ rồi bảo sẽ đi tìm Chi ngay để xin lỗi rồi đón cô ấy về.

Ở nhà của bố mẹ mình, Chi bình tĩnh chờ chồng tới. Cô thầm cảm ơn mẹ chồng đã cao tay giúp cô cho ả nhân tình của chồng một bài học, đồng thời cũng giúp cô nhận ra chính mình phải thay đổi nhiều điều. Hôm qua Chi đã đi làm tóc, mua mấy bộ váy mới. Và ngày mai, cô sẽ gửi con để chuẩn bị đi làm. Người phụ nữ của gia đình đâu cứ phải nhất thiết quanh quẩn trong xó nhà, góc bếp để rồi chồng chán, chồng chê!

Link nội dung: https://haiphong24h.org/me-chong-dua-chieu-cao-tay-khien-co-nhan-tinh-be-bong-cua-con-trai-chay-mat-dep-a90416.html