|
Thế nhưng tôi bắt đầu nhận ra nhiều bạn bè của mình không thích anh. Gia đình tôi cũng không thích anh, cho nên chúng tôi đường ai nấy đi khi học xong đại học. Cả hai cùng đồng ý với nhau rằng sẽ thử yêu ngươi khác, bởi biết đâu chúng tôi sinh ra không phải để dành cho nhau.
Tôi bắt đầu hẹn hò với một người khác, anh ấy là chồng tôi bây giờ. Tổng thời gian từ lúc hẹn hò, yêu, đến kết hôn không tới 1 năm, trong thời gian ấy nhiều khi anh phải đi công tác. Sau khi kết hôn, chồng tôi lại được cơ quan cử đi nước ngoài. Chúng tôi thực sự không có nhiều thời gian ở bên nhau.
Tôi dần nhận ra có thể chúng tôi đã quá vội vàng. Tôi không cảm thấy mình và chồng có sự gần gũi, kết nối. Mặc dù tôi biết rằng anh yêu tôi, và tôi nếu không yêu anh thì đã không mở lòng cho hai người cơ hội.
Cơ hội tự tạo ra đó, đến giờ lại luôn là sự ám ảnh, day dứt, trách móc trong tôi. Tôi lo mình vội vàng, tôi lo không thể mang lại hạnh phúc cho anh bằng thứ tình yêu còn rất non đã bị ép chín.
Người cũ sau khi chia tay vẫn thỉnh thoảng liên lạc với tôi. Chúng tôi cùng trao đổi, cập nhật về tình hình cuộc sống của nhau, nhiều khi chuyện trò nhiều giờ liền không dứt. Không hiểu ma lực gì, nhưng tôi luôn cảm thấy thật dễ chịu khi kết nối với anh. Chúng tôi kể nhau nghe đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi, mỗi lần liên lạc, chúng tôi có thể sẽ nói chuyện điện thoại, sẽ chat với nhau cả ngày, ngay cả trong lúc đang làm việc. Tôi nghĩ mình chưa bao giờ hết yêu anh ấy.
Chẳng rõ những cảm xúc này rồi sẽ đi đến đâu. Trong lòng tôi đang có những xáo trộn lớn. Chồng tôi thì phải ít nhất nửa năm nữa mới về. Tôi cần có ai đó ở bên. Tôi nghĩ mình vẫn yêu chồng, chỉ là chúng tôi xa cách quá. Một phần trong tôi lại luôn muốn lao đến bên người cũ. Tôi phải làm gì khi cảm giác muốn phạm tội cứ mỗi ngày mỗi lớn?
Link nội dung: https://haiphong24h.org/to-tuong-tinh-cu-khi-chong-dang-cong-tac-nuoc-ngoai-a97268.html