Cuộc sống

8 tháng mang bầu bị cả nhà chồng hắt hủi chỉ vì tờ giấy siêu âm

Admin

Nguyệt chẳng biết nên trách chồng cô ghen tuông mù quáng, nhà chồng nhẫn tâm cay nghiệt hay trách chính cô thiếu hiểu biết và quá cam chịu mà khổ mình, khổ con đây nữa?

hiếc que thử thai vừa hiện lên hai vạch đỏ, cả nhà chồng Nguyệt đã vui như mở hội. Dù hai vợ chồng mới cưới được một tháng nhưng do Hoàng – chồng cô đã gần bốn mươi, lại là cháu đích tôn của dòng họ nên việc Nguyệt có bầu được mong đợi từng ngày.

Cả nhà sau đó tíu tít lên kế hoạch tẩm bổ cho Nguyệt, chọn nơi để khám thai, sinh nở, ngay cả việc đặt tên đứa bé cũng đã được nghĩ đến. Nguyệt nghiễm nhiên được cưng chiều như bà hoàng, không phải động tay động chân vào bất cứ việc gì trong nhà. Thế nhưng, mọi chuyện đột nhiên thay đổi 180 độ sau khi cô đi khám thai lần đầu tiên.

Lúc đưa Nguyệt đi khám, Hoàng háo hức vui mừng bao nhiêu thì khi trở về lại tức giận bấy nhiêu. Khi nhận tờ giấy báo kết quả siêu âm , Hoàng lập tức sa sầm mặt kéo vợ ra về, không để bác sĩ kịp nói thêm lời nào.

Về đến nhà, Hoàng xé đôi tờ giấy, ném vào mặt Nguyệt hét lớn: “Cô giải thích cho tôi xem, tại sao chúng ta mới cưới nhau được một tháng mà cái thai trong bụng cô đã được sáu tuần tuổi? Trước lúc cưới tôi cô đã ăn nằm với thằng nào?”.

Mặc cho Nguyệt khóc lóc, hết lời thanh minh rằng đêm tân hôn chính là lần đầu tiên của cô, rằng cô không hề làm gì thất tiết trước khi cưới, Hoàng chỉ lạnh lùng quay đi, gằn giọng khinh bỉ: “Cô tưởng tôi là thằng ngốc chắc. Tôi tin cô một lần hôm tân hôn là đủ lắm rồi đấy!”.

 Ảnh minh họa

Nói rồi Hoàng đóng sầm cửa rồi bỏ ra ngoài, để lại một mình Nguyệt đau khổ đến thẫn thờ. Nguyệt nhớ lại buổi sáng sau đêm tân hôn, Hoàng đã nhìn cô bằng con mắt khó hiểu khi thấy chiếc ga trải giường vẫn trắng tinh. Tuy nhiên, sự lóng ngóng, ngượng ngùng của Nguyệt đêm hôm trước cộng với những lời thề độc của cô khiến anh không hỏi gì thêm nữa. Cứ tưởng rằng chuyện như vậy là xong, chẳng ngờ Hoàng vẫn chưa thông tư tưởng, lại thêm việc lần này tuổi thai siêu âm không đúng với thực tế…

Kể từ hôm đó, không chỉ Hoàng lạnh lùng với vợ mà cả nhà chồng cũng nhìn Nguyệt bằng con mắt khác. Dường như ai cũng nghĩ rằng, Nguyệt chưa bị đuổi ra khỏi nhà là điều may mắn cho cô rồi. Từ việc được chiều chuộng, nâng niu, giờ đây Nguyệt bị đối xử lạnh nhạt. Chuyện cơm nước, lau dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo đều đến tay cô. Có những lúc Nguyệt vừa nấu cơm, vừa nôn ọe do nghén ngẩm mà cả nhà cũng chẳng hỏi han gì.

Mẹ chồng Nguyệt còn bảo, làm mấy việc cỏn con như thế đã ăn thua gì so với lúc bà mang bầu chồng Nguyệt ngày trước. Chưa hết, Nguyệt phải làm việc luôn chân luôn tay, thời gian nghỉ ngơi chẳng có, nói gì đến chuyện tẩm bổ. Xin tiền chồng mua thuốc bổ, sữa bầu – đương nhiên là Nguyệt không dám, khi nghén thèm thứ nọ thứ kia, cô cũng đành nuốt nước mắt mà quên đi. Có hôm đêm đói quá, Nguyệt cũng chỉ dám úp bát mì tôm suông ăn tạm.

Thoắt cái đã 8 tháng kể từ lần đi siêu âm kia. Sau 8 tháng mang bầu, Nguyệt chẳng tăng cân là mấy. Người ngoài thấy lạ, hỏi mẹ chồng Nguyệt thì bà bảo: “Con bé nghén nặng quá, ăn uống không hấp thu được”, hoặc là “Ăn nhiều làm gì, con to quá lại khó đẻ!”.

Mấy lần bố mẹ Nguyệt ở quê lên thăm, nhìn con xót quá, định xin cho Nguyệt về quê để ông bà chăm nhưng nhà chồng nhất định không đồng ý. Mẹ chồng cô bảo: “Nhà tôi có mỗi đứa con dâu, ông bà sợ chúng tôi không chăm được hay sao?”. Nguyệt biết chẳng qua là nhà chồng cô sợ mang tiếng, chứ thực ra cũng muốn tống khứ cô cùng đứa bé trong bụng mà họ nghi ngờ không phải con cháu nhà mình đi lắm rồi.

Nguyệt đau bụng trở dạ vào một đêm mưa gió. Cửa phòng bố mẹ chồng cô đóng kín mít, chẳng biết ông bà có nghe thấy tiếng cô kêu không, hay là giả vờ ngủ say không biết gì. Còn Hoàng thản nhiên bảo Nguyệt tự đi taxi vào viện. Thế là Nguyệt cố nén cơn đau, một mình xách giỏ đồ lên taxi đi đẻ trước con mắt ngạc nhiên của anh tài xế. Cũng may anh ấy tốt bụng, dìu Nguyệt vào tận nơi, giúp cô làm thủ tục.

Nằm trên giường chờ sinh, nhìn những sản phụ khác có người nhà bên cạnh, lo lắng hỏi ha, Nguyệt chạnh lòng, tủi cho số kiếp mình, cho cả đứa con trong bụng sắp chào đời. Cô lên bàn đẻ mà nước mắt lã chã tuôn rơi…

 Ảnh minh họa

Nguyệt không ngờ bác sĩ đỡ đẻ cho cô lại là Thanh – người bạn học cùng cấp ba đã lâu không gặp. Những giờ đầu sau sinh, Thanh hết ca trực nên ở lại với Nguyệt, vì cạnh cô chẳng có ai. Thanh hỏi Nguyệt tại sao đi sinh một mình, tại sao mang bầu không ăn uống cẩn thận để đứa bé sinh ra trong tình trạng suy dinh dưỡng như thế.

Nghe Nguyệt kể đầu đuôi mọi chuyện, Thanh gọi điện ngay cho nhà chồng cô. Lúc có mặt ở bệnh viện, nhìn đứa bé trai Nguyệt sinh ra giống Hoàng như đúc, cả Hoàng và mẹ anh chưa hết sửng sốt thì đã bị Thanh mắng cho một trận tơi bời.

Nghe Thanh giải thích rằng tuổi thai trên tờ giấy siêu âm kia là tính theo kỳ kinh cuối, có thể lệch so với thực tế đến 14 ngày, hai người đều cúi gằm mặt không nói gì. Còn Nguyệt, cô nhìn đứa con bị suy dinh dưỡng ngay từ trong bụng mẹ mà không cầm được nước mắt. Nguyệt chẳng biết nên trách chồng cô ghen tuông mù quáng, nhà chồng nhẫn tâm cay nghiệt hay trách chính cô thiếu hiểu biết và quá cam chịu mà khổ mình, khổ con đây nữa? Sinh con ra đáng lẽ phải hạnh phúc vui mừng nhưng với những tổn thương đã phải chịu đựng thì bất giác cô không còn hào hứng giữ gìn nữa.