Ảnh minh họa |
Tôi và chồng cưới nhau được 10 năm, những năm đầu tiên sau ngày cưới, vì quá nghèo nên chúng tôi lần nữa mãi không sinh con. Mấy lần mang thai, hai vợ chồng đều quyết định bỏ đứa con của mình để có thời gian làm kinh tế.
Đến khi kinh tế đã đủ đầy, muốn sinh con thì tôi không thể sinh được. Mấy lần thụ tinh trong ống nghiệm, tôi mới sinh được một đứa con gái, mà con thì liên tục ốm đau, khiến cuộc sống vợ chồng tôi vô cùng mệt mỏi.
Nhiều người hỏi tôi sao không sinh thêm con, kinh tế đã đủ đầy, nhưng tôi không đủ can đảm sinh lần nữa. Chồng tôi cũng vậy, anh không muốn tôi tiếp tục sinh con, sau những lần chăm sóc đứa con gái quá mệt mỏi vì ốm đau liên miên.
Không muốn sinh con với vợ, nhưng trong thâm tâm chồng vẫn khao khát có một đứa con trai. Bố mẹ chồng cũng vậy, dù không nói ra trước mặt tôi, nhưng sau lưng tôi, nói chuyện với chồng, tôi biết mẹ chồng tôi vẫn khuyên anh đi gửi gắm ở đâu đứa con trai.
Rồi anh cũng có con với một người phụ nữ khác, đó là một đứa con trai. Anh không nói với tôi, cũng không ai trong gia đình nhà chồng nói với tôi, dù cả gia đình anh đều biết chuyện.
Tôi cho người theo dõi, họ cũng khẳng định anh có con riêng với người phụ nữ khác, đứa bé khỏe mạnh và kháu khỉnh. Họ còn chụp ảnh đứa trẻ cho tôi xem. Là một người vợ, tôi đau thắt ruột khi nghĩ đến cảnh chồng phản bội mình, nhưng không dám lên tiếng.
Vì tôi biết, đã từ lâu anh không còn muốn sống với tôi nữa, chỉ cần tôi lên tiếng, tôi sợ anh sẽ bỏ mẹ con tôi, và hợp thức hóa mối quan hệ vợ - chồng với người đàn bà kia, đứa trẻ kia sẽ được hưởng những gì tốt đẹp nhất mà con gái tôi đáng lẽ được hưởng.
Tôi đang cố gắng im lặng, kìm nén nỗi đau của người phụ nữ bị phản bội để giữ chồng và bố cho con mình.