Tôi vẫn chưa thể hoàn hồn sau những gì đã trải qua. 5 năm đi làm dâu, tôi chưa bao giờ tranh giành hay soi mói ai. Bố mẹ chồng tôi có đông con, ông bà có 5 người con cả trai cả gái, chồng tôi là con út.
Gia đình có điều kiện nên khi các con kết hôn, bố mẹ chồng tôi đều tặng một căn nhà và chút vốn để làm ăn. Đối với tôi, đó là sự ưu ái rất lớn. Chúng tôi không phải vất vả kiếm tiền mua nhà, lại được hỗ trợ như vậy là quá đủ. Thế nhưng các anh chị chồng lại khác, họ suốt ngày tìm đủ mọi các hđể vòi vĩnh tiền từ bố mẹ.
3 năm trước, mẹ chồng tôi qua đời. Sau khi mẹ mất, chúng tôi đón bố về chung sống. Suốt thời gian ấy, các ah chị chồng liên tục tìm cách để bố về ở. Thực ra họ đều bận rộn và không có thời gian dành cho bố, mục đích khiến họ muốn bố ở cạnh chỉ là khối tài sản sau này ông sẽ để lại.
Ảnh minh họa: Internet |
Quả thật tôi đoán không sai, hồi còn tỉnh táo, bố chồng tôi đã lập di chúc, ai cũng có phần ngang nhau. Chúng tôi không bàn cãi về di chúc này. Sau một thời gian, bố bị tai biến và liệt nửa người dưới. Lúc này, các anh chị chồng bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm. Bởi dù có hộ lý và người giúp việc nhưng bố vẫn yêu cầu các con phải tự tay chăm sóc mình. Cuối cùng, vợ chồng tôi là người đứng ra chăm sóc bố.
Đến những ngày cuối đời của bố, chỉ có chúng tôi là túc trực quanh giường bệnh, các anh chị thì luôn tìm cách để thoái thác trách nhiệm. Lúc bố chồng tôi qua đời, phải mất 6 tiếng các anh chị mới về nhà, trong khi ai cũng sống ở cùng thành phố.
Vừa lo xong đám tang cho bố, mọi người đã vội vàng gọi luật sư đến để đọc di chúc. Thế nhưng kết quả khiến mọi người ngỡ ngàng, đó là khác với bản di chúc cũ, lần này, bố chồng chia 2/3 tài sản cho vợ chồng tôi. Luật sư nói, sau khi bị liệt, bố chồng tôi đã đến phòng công chứng để tự động sửa đổi. Lúc ấy, gia đình anh chị chồng tôi đều khóc vì tiếc tiền, chỉ có tôi là cảm thấy nhẹ lòng. Tôi tin rằng, bố chồng mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn.