Nhân ái

Cậu bé ung thư sống trong khu ổ chuột giữa lòng Sài Gòn

Admin

Khi nghe bác sĩ thông báo cho gia đình biết cháu Khang bị căn bệnh về máu, chị muốn khuỵu cả hai chân, nước mắt giàn giụa bởi biết chẳng thể làm cách nào có tiền mà cứu con.

Căn phòng trọ xập xệ nằm sâu trong con hẻm ẩm thấp, bên cạnh mương nước đen ngòm bốc mùi hôi thối nồng nặc. Thấy người lạ vào, mấy người trong xóm tò mò đứng dõi theo. Có lẽ thường ngày ít có người lạ lai vãng tới đây.

Hỏi một người phụ nữ về gia đình bé Trần Lê Vĩnh Khang, chị hỏi lại chúng tôi "Có phải thằng bé bị bệnh ung thư máu không?". Xác nhận đúng thông tin, chị nói một hồi không dứt, dường như quá rành rọt về gia đình này.

 Cậu bé ngồi ủ dột trước căn nhà trọ tối tăm, bốc mùi

“Anh là như thế nào với nhà thằng bé Khang? Đấy nó đang ngồi trước cửa kia kìa. Khu trọ này chúng tôi biết nhau cả mà, đều là dân lao động nghèo tụ tập sống ở đây. Chỉ ở đây mới có giá phòng rẻ thôi. Nó bệnh quá ngày nào cũng đến viện. Ở khu này mà đi viện miết tiền đâu chịu cho thấu. Nhìn nó ốm đau suốt ai cũng tội nghiệp nó, nhưng chúng tôi cũng đều nghèo cả”, chị chép miệng thương cảm.

Hôm nay là ngày rất hiếm hoi Khang được ở nhà bởi mới hôm qua, bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe thấy men gan của bé quá cao, chưa thể truyền thuốc được. Bé phải về nhà uống thuốc 1 tuần rồi quay trở lại bệnh viện tiếp tục điều trị.

Mặt buồn bã, Khang ngồi ủ dột trước hiên nhà như thể chẳng tha thiết điều gì. Chị Lê Thị Bé Tâm đang cố dụ con ăn từng muỗng cơm nhưng dường như con chẳng muốn nuốt. Thìa cơm vừa đưa đến mồm, bé lại đưa tay gạt đi, lắc đầu khổ sở. Chị thở dài bất lực, cố nài nỉ con ăn lấy vài thìa bởi nếu không không ăn được, bé Khang sẽ không đủ sức chống chọi với căn bệnh.

Gần 1 năm trời, bé Khang được truyền nhiều toa thuốc hóa chất. Tiền thuốc ngoài danh mục bảo hiểm cũng khá nhiều nên đến nay, mẹ bé lao đao không biết cách nào để có tiền tiếp tục điều trị cho con.

 Mẹ con chị Tâm quê ở ấp Vĩnh Phúc, xã Vĩnh Hanh, huyện Châu Thành (An Giang)

Mẹ đơn thân khóc cạn nước mắt

Chồng bỏ đi, chị Tâm chỉ còn cậu con trai là niềm vui duy nhất trong cuộc sống. Nhìn con khôn lớn, nỗi buồn trong lòng chị dần được khỏa lấp. Chị nghĩ, chỉ cần có sức khỏe sẽ đủ sức nuôi con. Vậy nên hai mẹ con mạnh dạn bồng bế nhau lên Sài Gòn tìm việc kiếm sống.

Được người quen giới thiệu tới khu trọ ở huyện Bình Chánh mà chị đang ở hiện tại, mặc dù lúc đó nhìn rất ngán ngẩm nhưng với mức giá khá rẻ, chỉ 300 ngàn đồng/tháng, chị đành đồng ý bởi hoàn cảnh của hai mẹ con đang gặp nhiều khó khăn. Sống ở đó 4 năm, chị dần quen với những người hàng xóm cùng cảnh ngộ không muốn dời đi. Nói đúng hơn là không thể dời đi đâu được vì không còn nơi nào rẻ hơn.

 Trong người không được khỏe nên lúc nào mặt cậu bé cũng buồn thiu.

Trước đó, chị gửi con đi làm công nhân. Với mức lương hơn 4 triệu đồng, hai mẹ con cố gắng tằn tiện sống qua ngày. Dù khó khăn nhưng có mẹ có con, trong nhà vẫn có niềm vui, tiếng cười. Không ngờ, đến tháng 1/2018, con bất ngờ đổ bệnh khiến chị lâm vào cảnh bế tắc.

“Lúc nghe bác sĩ thông báo cháu Khang bị căn bệnh về máu, tôi muốn khuỵu cả hai chân. Bác sĩ tư vấn xong, đầu tôi như trống rỗng, nước mắt cứ giàn giụa bởi chẳng thể làm cách nào có tiền mà cứu con. Số tiền đó quá lớn đối với gia đình", chị nức nở.

Mỗi lần con cần dùng thuốc ngoài danh mục bảo hiểm y tế, chị Tâm phải chạy đôn chạy đáo vay chỗ nọ, mượn chỗ kia mới đủ một toa thuốc. Nợ nần cứ lớn dần lên, khả năng trả nợ không có, đến nay chị không còn cách nào để vay thêm được nữa.

 Căn nhà trọ dột nát giá rẻ là nơi trú ngụ của hai mẹ con nhiều năm nay

Cha mẹ đẻ của chị cũng xa quê nhiều năm, sống cảnh làm thuê làm mướn qua ngày. Dù cũng ra sức giúp đỡ mẹ con chị nhưng không thấm tháp vào đâu.

"Lúc đầu ông bà và anh chị em hỗ trợ mỗi người một chút lo cho cháu, bởi một mình tôi làm với mức lương như vậy chỉ đủ mẹ con đắp đổi qua ngày. Mấy tháng nay tôi chẳng làm được việc gì, cả nhà gánh vác không nổi nữa. Chuẩn bị vào toa thuốc mới đây mà giờ tôi chưa biết kiếm tiền ở đâu ra. Tôi rất sợ, sợ không đủ tiền chữa bệnh con có mệnh hệ gì tôi sống không nổi”, người mẹ đơn thân nghẹn ngào. Tia hy vọng duy nhất để cứu con đối với chị lúc này chính là tấm lòng hảo tâm của quý bạn đọc.

Mọi đóng góp có thể gửi về:

 Gửi trực tiếp: Khu nhà trọ gia đình bé ở không có địa chỉ mọi ủng hộ, kính mong bạn đọc gửi qua Báo VietNamNet để PV báo trực tiếp đi trao.

SĐT chị Lê Thị Bé Tâm: 0979 437 058