Ảnh minh họa |
Sinh ra ở một vùng quê nghèo, từ bé, tôi luôn có ý thức vùng vẫy để bước ra khỏi cái vùng quê ấy, bước ra khỏi cảnh nghèo. 18 tuổi, tôi bước chân vào trường đại học và 22 tuổi nhận tấm bằng tốt nghiệp đại học trên tay.
Thời điểm đó, tôi nhìn cuộc sống xung quanh với một màu hồng, có lẽ quá lạc quan nên tôi không cảm nhận được hết những bon chen trong cuộc sống, không thấy hết được những điều có thể xảy đến với bản thân mình.
Tôi bắt đầu yêu năm 24 tuổi, tình yêu với tôi thời điểm đó vẫn lung linh đầy màu sắc. Tôi yêu mà chẳng suy nghĩ gì, chỉ nghĩ đơn giản, khi mình yêu ai đó thật lòng thì sẽ được đáp lại bằng cả tấm chân tình.
Nhưng sự thật thì không như thế, người ấy đến với tôi chỉ để chơi bời chứ không xác định tiến tới hôn nhân. Nên khi biết tôi mang bầu, khác với cảm xúc hồ hởi của tôi, anh tìm đủ mọi lý do để thoái thác trách nhiệm. Anh đưa cho tôi tiền và bắt tôi phải phá thai.
Nhưng tôi đã không làm như thế, tôi chia tay anh và giữ lại đứa bé trong bụng. 9 tháng mang thai và sinh nở, tôi không đi đâu ra khỏi căn phòng trọ 20 m2, trừ những lúc đi khám thai, cũng không dám về quê với bố mẹ. Tôi sống nhờ sự cưu mang của một người bạn gái và một người chị họ.
Rồi tôi sinh con ra, vui vì con lành lặn và xinh xắn, sau 1 năm ở nhà chăm sóc con, tôi bắt đầu đi làm và lao vào công việc kiếm tiền nuôi con. Tôi cùng với chị họ và người bạn gái cùng phòng hùn vốn bán hàng trên mạng, các mối hàng ngày một nhiều, nên chúng tôi có cuộc sống khá ổn định.
Hai người kia sau đó đi lấy chồng, họ chuyển sang làm những công việc khác, còn tôi thấy có duyên với công việc này nên giữ lại mối tiếp tục kinh doanh. Giờ công việc của tôi khá tốt và cuộc sống hai mẹ con khá sung túc. Con gái giờ đã 5 tuổi, tôi lại có thêm thời gian lo cho bản thân và công việc, tôi tạm hài lòng với cuộc sống của mình.
Hiện tôi cũng đang yêu một người, anh hơn tôi 1 tuổi và có công ăn việc làm, nhưng thú thực, ban đầu đến với anh tôi chỉ muốn yêu cho vui chứ không xác định tiến tới hôn nhân. Vì sau lần đổ vỡ tình yêu ấy, tôi cảm thấy sợ và không còn tin vào tình yêu của ai nữa. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn xác định chỉ yêu được ngày nào hay ngày ấy, chứ không muốn tiến tới xa hơn.
Nhưng bạn trai thì khác, anh muốn chúng tôi kết hôn, anh xin ý kiến của gia đình, và nói hết với họ hoàn cảnh của tôi, bố mẹ anh ban đầu không thích nhưng sau đó cũng đồng ý. Vấn đề là ở tôi, tôi vẫn không muốn tiến tới hôn nhân mà chỉ muốn yêu để đỡ bị giàng buộc về mọi thứ.
Tôi cũng không muốn con gái mình phải khổ khi phải sống với người không có máu mủ với mình, tôi có quá ích kỷ trong tình yêu không? Có nên bỏ cuộc sống làm mẹ đơn thân đầy màu sắc để bước vào cuộc sống hôn nhân quá nhiều phức tạp không?