Tôi thuộc thế hệ 9X, nay cũng ngót nghét gần 30 cái xuân xanh. Học xong đại học, tôi vào thẳng một cơ quan Nhà nước với mức lương không cao nhưng được cái ổn định.Từ lúc đi làm, tôi được xếp vào danh sách "đắt" chồng. Mặc dù, tôi là đứa không xinh mà cũng chẳng xấu, cao chưa được 1m6.
Nói về gia cảnh, nhà tôi thuộc vào dạng bình thường, bố mẹ cũng không phải quan chức gì. Ấy thế mà, từ ngày tôi về quê làm việc, các anh chàng ở đâu kéo đến nhà rõ đông mà trước đó tôi chả biết mặt ngang mũi dọc họ như thế nào?
Ừ thì, theo phép lịch sự tôi cũng ngồi tiếp chuyện với họ nhưng nói chẳng được dăm câu thì hết chuyện. Nhiều hôm chán quá, tôi ngồi lì trong phòng. Kệ cho ba mẹ ngồi tiếp chuyện. Nói về chuyện yêu đương của mình thì đúng là cả thanh xuân mình không có mối tình nào gọi là đúng nghĩa để mà "vắt vai".
Hồi học THPT, tôi có thích một anh khóa trên nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc anh em nói chuyện, cầm tay nhau. Lên đại học, tôi có một mối tình kéo dài 3 tháng. 3 tháng, tôi còn chưa đủ hiểu hết về anh chàng thì đã chia tay. Như thế có được gọi là một mối tình không?
|
Thấy chàng này đến, chàng kia ra về nhiều người cứ bảo tôi kén chọn, rồi bóng gió nào là lắm mối tối nằm không, già kén kẹn hom…. Tôi cũng chỉ cười cho qua. Nhưng thực sự tôi không nghĩ mình kén chọn gì cả.
Những người đến tán tỉnh tôi, tôi không biết họ là ai, không nhớ mặt, không nhớ tên, tôi không hề có sự so sánh giữa người nọ với người kia, không đặt ra tiêu chuẩn để so sánh thì làm sao gọi là kén chọn được?
Ở thời điểm ấy, đơn giản chỉ là tôi không muốn lấy chồng, hoặc chính xác hơn là không muốn lấy chồng theo cách ấy.
Những người đến tán tỉnh tôi, tôi chắc chắn là họ không yêu mình. Họ chỉ nhìn vào công việc của tôi, cảm thấy rằng với công việc đó, tôi có thể tự nuôi sống bản thân, và có thời gian chăm sóc gia đình. Nói khó nghe hơn là họ cưới tôi về để nấu cơm, đẻ con và giúp họ chăm sóc gia đình.
Hồi ấy, không phải là tôi không thể chấp nhận sự thật đó. Tôi không lấy chồng không phải vì tự ái mấy chuyện kia mà là tôi còn ham chơi. Tôi từng đặt ra mục tiêu, sau khi học xong phải đi hết các tỉnh thành ở Việt Nam. Đó là lý do tôi muốn hoãn lại việc lấy chồng vài năm để được tung tẩy khắp nơi.
Trong vài năm đó, bạn bè của tôi lần lượt lấy chồng. Một số đứa còn kịp ly hôn. Tôi thì càng ngày càng không muốn lấy chồng.
Trong khi tôi đang tận hưởng cuộc sống, thích ngủ thì ngủ, thích ăn thì ăn, lâu lâu đi quẩy tưng bừng với bạn bè, cuối tuần chán chán thì xách ba lô lên và đi. Cuộc sống tự do và hạnh phúc, không phải nhìn sắc mặt của người khác để sống. Còn mấy đứa bạn tôi, cuộc sống xoay quanh bỉm, sữa, cơm nước… Thế nhưng, cả ngày úp mặt với mấy chuyện đó vẫn đâu có yên thân với mẹ chồng.
Nhìn thấy cảnh đó cộng thêm đứa bạn tôi ly hôn vì bị chồng bạo hành khiến tôi sợ lấy chồng. Mọi người bảo, có người nọ người kia, có phải ai lấy chồng cũng khổ hết đâu? Rồi không lấy chồng, thành bà cô già, ám con ám cháu. Không lấy chồng, sau này già, không con không cháu ai lo cho? Nhưng tôi thấy cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt. Tôi không đủ can đảm để thay đổi, không đủ can đảm để bắt đầu bước sang một trang mới mà toàn là sự lo lắng.
Lấy chồng, tôi phải lo đối phó với gia đình chồng, phải lo sinh con, rồi phải lo sinh bằng được con trai, phải lo mua đất, xây nhà, nuôi dạy con ăn học… tỷ thứ phải lo. Các bạn có thể bảo tôi ích kỷ, sợ khó, sợ khổ, tôi cũng chịu. Vì tôi sợ thật, nghĩ đến đã thấy sợ.
Tôi biết, ở tuổi của tôi, tình yêu là một thứ xa vời. Thế nhưng tôi sẽ không vì tuổi tác mà gật đầu kết hôn với một người tôi không có tình cảm. Tôi sẽ lấy chồng, với điều kiện đó là người tôi yêu, vì yêu người đó mà tôi sẵn sàng hy sinh tự do cá nhân để làm vợ, làm mẹ, cùng người đó xây dựng gia đình, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống.
Còn nếu không, tôi sẽ không lấy chồng nữa, sống độc thân, tận hưởng cuộc sống, cố gắng kiếm tiền để nếu có sống được tới già thì vẫn có tiền. Chứ cưới nhau mà không có tình cảm, tôi nghĩ cũng khó sống lâu dài với nhau lắm. Nhiều người bảo không sống được thì ly hôn. Nhưng nếu đã sẵn sàng ly hôn mà vẫn cưới, thì chính là không tôn trọng người mà mình định gắn bó cả đời.
Ly hôn chẳng khác gì một vết sẹo trong cuộc đời. Tôi có thể chấp nhận cuộc đời mình có sẹo, nhưng nửa kia của tôi chắc gì đã chấp nhận? Tôi có quyền gì mà làm hỏng cuộc đời của họ? Cuối cùng, tôi chỉ muốn hỏi, nếu đã không sẵn sàng, con gái có nhất định phải lấy chồng không?