Đúng là chẳng thể "trông mặt mà bắt hình dong" được thật. Các cụ nói cấm có sai bao giờ. Nhìn ông chồng cao to, đẹp trai, phong độ của tôi ai mà chẳng nghĩ anh ấy chuẩn đàn ông đích thực. Ấy vậy mà... tôi đã sai, sai thực sự các chị em ạ.
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, bố mẹ tôi đều làm kinh doanh. Nói chung tôi từ nhỏ đã được sống cuộc sống sung túc. Đến khi lấy chồng, tôi may mắn tìm được một người đàn ông chững chạc, tốt tính, hiền lành, cao to đẹp trai và cũng rất giỏi kiếm tiền. Ai cũng bảo tôi: "Số sướng". Tôi tạm hoan hỉ trong cái thân phận "số sướng" đó đến khi con gái tròn tuổi.
Chúng tôi yêu nhau 2 năm rồi tổ chức đám cưới. Tôi là mẫu người khá truyền thống nên tuyệt đối trong 2 năm yêu đương đó chưa hề có chuyện vượt quá giới hạn cho phép trong chuyện tình cảm. Và anh nhà tôi cũng tôn trọng cách sống, lối nghĩ của tôi. Tôi cũng thầm hạnh phúc từ ngày đó vì biết mình đã chọn được một người đàn ông "chuẩn 10".
Tưởng lấy được chồng cao to, đẹp trai là số sướng, ai ngờ tôi đã lầm. Ảnh minh họa |
Ba tháng sau cưới, chúng tôi có tin vui rồi sinh con gái đầu lòng. Từ lúc quen rồi yêu, tôi đã được chồng chăm sóc yêu chiều, thế nên khi bầu bí và sinh con, tôi được chồng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Anh chăm sóc tôi từng ly từng tí, biết vợ bầu bí, sinh con vất vả nên anh luôn động viên và giúp đỡ tôi rất nhiều. Mọi chuyện đều ổn cho tới khi con gái tôi tròn 1 tuổi. Tôi mới nhận rõ cuộc hôn nhân của mình đang có dấu hiệu trục trặc.
Từ lúc bầu bí rồi sinh con, chuyện chăn gối của vợ chồng tôi giảm đi đáng kể. Thế nhưng lúc bầu thì chúng tôi sợ "chuyện ấy" sẽ làm ảnh hưởng đến con. Khi có con nhỏ rồi thì bận rộn cả ngày lẫn đêm, có đêm còn chẳng được ngủ vì con khóc, con quấy khiến cả 2 mệt phờ, còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện ấy. Và tôi thú thật là cũng không thấy hứng thú với chuyện ấy nữa và chồng tôi cũng có vẻ như vậy.
Đến khi con gái tròn năm, cứng cáp hơn, ngoan hơn, tôi cũng đã ổn định được cuộc sống sau thời gian nghỉ sinh và trở lại công việc, tôi mới chợt nhận ra, cuộc hôn nhân của mình đang bớt lửa đi rất nhiều. Tôi quyết tâm làm mới cuộc hôn nhân đang bị ngủ quên của mình.
Thấy chồng có vẻ không thiết tha chuyện ấy, tôi bắt đầu chỉnh trang nhan sắc, con gái được 1 tuổi cũng là lúc tôi gần về được dáng như trước sinh. Tôi tha hồ ăn vận váy áo thật đẹp, lấy lại thói quen chăm sóc da mặt hàng ngày... nói chung là chỉn chu với bản thân mình hơn những mong chồng thấy vậy mà lấy lại được hứng thú gần vợ. Sau bao cố gắng để đẹp đúng nghĩa "gái một con", tôi vẫn thất bại trong việc dụ chồng. Anh ấy vẫn liên tục lẩn trốn tôi trong chuyện ấy. Nếu có bị vợ đòi quá thì anh chồng tôi cũng chỉ làm cho xong chuyện hoặc nếu không lúc nào cũng lâm vào tình trạng "chưa đi chợ đã tiêu hết tiền", khiến tôi vô cùng hụt hẫng và chán nản.
Trước con nhỏ thì chồng bảo thương vợ chăm con vất vả, bận bịu, không có thời gian nghỉ ngơi nên muốn dành thời gian cho vợ nghỉ. Đến giờ con ngủ thẳng giấc từ tối đến sáng thì chồng lại lấy cớ công việc bận rộn, mệt mỏi nên không muốn... Cứ như vậy, tôi lúc nào cũng như kẻ đi xin bố thí của người khác vậy, nhiều lúc tôi tủi thân vô cùng.
Ông chồng tôi biết có lỗi với vợ nên cũng bù đắp vật chất rồi động viên tinh thần vợ ghê lắm nhưng duy chỉ có việc vợ cần, vợ muốn thì ông ấy không chịu hiểu, hoặc cố tình không hiểu hoặc muốn mà không làm được theo kiểu "lực bất tòng tâm". Có phải chồng tôi như vậy bị gọi là đàn ống yêu sinh lý hay không? Đúng là ở trong chăn mới biết chăn có giận, người ngoài ai cũng bảo tôi sướng từ trong trứng nước, chứ nào có ai biết tôi cũng có nỗi khổ riêng như thế này. Làm thế nào để ông chồng cao to đẹp trai của tôi lấy lại được phong độ như ngày nào?