Tôi và vợ chung sống với nhau từ năm 1999, có với nhau 2 mặt con. Hai cô con gái của tôi rất ngoan hiền, khác hẳn mẹ chúng.
Ngày mới yêu, vợ tôi cũng dịu dàng, đáng yêu lắm. Nói thực với mọi người, cô ấy từng là hoa khôi ở trường đại học, tôi phải theo đuổi mãi mới tán được. Vợ tôi người Long An, còn tôi là trai Cần Thơ, gia đình có điều kiện hơn cô ấy. Bạn bè hồi đó thường trêu chọc tôi là công tử vì ngoài thời gian lên lớp, tôi không phải lăn lộn kiếm tiền như chúng nó, tiền bạc đã có ba má gửi đều hàng tháng rồi.
Theo đuổi mãi cuối cùng phải nhờ chiêu trò của thằng bạn thân mới được cô ấy gật đầu đồng ý. Lúc yêu nhau, cô ấy vẫn rất hiền dịu, khuôn mặt trái xoan, da trắng ngần và đôi mắt đen lay láy, mỗi khi cô ấy cười là tôi đứng tim.
Ra trường, cô ấy ở lại Cần Thơ công tác, 1 năm sau chúng tôi làm đám cưới. Kể từ đó, cô ấy dần thay đổi.
Không còn là cô gái hiền lành như trước, mỗi khi cuối tháng là cô ấy lại lục túi, lục ví và tra khảo tôi. Dù lương có bao nhiêu đều đưa cho vợ hết, tôi chỉ dám để vài đồng tiền lẻ để thỉnh thoảng gặp bạn bè giao du, vậy mà cô ấy vẫn không tha.
Có lần phát hiện ra tôi giấu mấy chục ngàn dưới lót giày, cô ấy khóc lóc ầm ĩ bảo tôi để quỹ đen bao gái rồi gọi má vợ, má tôi đến nhà họp bàn. Sau lần đó, tôi chừa.
Ảnh minh họa |
Hai đứa con gái ra đời, đôi lúc đi nhậu bị bạn bè chê cười, gọi là "ông ngoại" tôi cú lắm. Nhiều lúc về nhà đem nỗi bực dọc đó trút lên vợ, không ngờ cô ấy chẳng khóc, chẳng buồn tủi như lúc yêu mà lại rú lên, la hét ầm ĩ: "Anh giỏi thì đi mà đẻ, gọi chúng nó về đây, tui cho ra cám hết".
Trời ơi, tôi đâu có dại, gọi về vừa nhục mặt vừa mang tiếng sợ vợ. Sau lần đó, tôi đành một mình gặm nhấm nỗi buồn. Cứ lúc nào chúng nó khích bác, tôi lại mở điện thoại ra khoe con gái nhổ tóc bạc, đấm lưng cho bố rồi cười xòa ôm bực tức vào lòng.
Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến mùa World Cup năm nay. Suốt cả mùa phải ngồi nhà xem với vợ con khó chịu lắm. Dù vợ tôi có làm mấy món chân gà với tai heo cho tôi vừa nhắm vừa xem nhưng mà các anh biết rồi đó, xem bóng mà ngồi giữa ba người đàn bà không biết đội nào đá với đội nào, bực không tả được.
Bí bách lắm nên tối hôm trước tôi có mớm lời xin phép vợ ra ngoài xem với chúng bạn. Ai ngờ, vợ tôi đang ướp tai heo dưới bếp xông lên bù lu bù loa rằng: "Anh ra ngoài xem với ai, định gái gú chứ gì. Ba má con tôi ở nhà xem với anh chưa đủ à?"
- Anh đi một lát rồi về, Tú với Nguyên gọi ra quán xem cùng, gái gú gì nữa.
- Anh đừng lừa tôi. Không đi đâu hết, ở nhà.
Mặc vợ nói, tôi vẫn dắt xe máy ra. Vợ tôi lên máu ghen chạy ra chống nạnh chửi ầm ĩ: "Mày biến đi luôn đi, đừng về đây nữa.". Bao nhiêu người qua đường, hàng xóm chạy đổ xô đến xem cô ấy chửi tôi, xấu hổ không biết chui vào đâu được.
"Con giun xéo lắm cũng quằn", tôi xông đến kéo tóc vợ, cho cô ấy một cái tát đau điếng. Vợ tôi cũng chẳng vừa đấm đá lại tôi túi bụi. Đúng lúc được xả bao nỗi tức bấy lâu, chúng tôi đánh đấm, vần nhau giữa đường. Hai đứa con gái chạy ra khóc lóc can ngăn, kéo tôi và vợ ra. Tưởng vợ thấy con khóc dừng tay, ai ngờ cô ấy còn rút dép phi thẳng vào người tôi.
Sau vụ việc tối hôm ấy, tôi không dám ra ngoài gặp ai nữa. Nhiều lúc một mình ngồi ngẫm nghĩ, tôi không thể nào hiểu được vì sao bao năm qua, tôi có thể sống chung với một cô vợ hung hăng hơn cả "sư tử Hà Đông" như thế được. Vợ tôi cũng hầm hừ, nhìn thấy tôi là lườm nguýt đi qua. Tôi muốn bỏ vợ chứ không thể chịu được cuộc sống với một người đàn bà chua ngoa, đanh đá như thế này nữa.
Má tôi can ngăn vì hai đứa con mà nhịn, chịu khó chờ đến lúc cưới hỏi đàng hoàng cho chúng nó xong rồi hẵng tính. Nhưng thú thực, cuộc sống của tôi hiện tại chẳng khác nào địa ngục. Tôi không biết chịu đựng được bao lâu nữa.
Tôi đang tính sống ly thân với cô ấy một thời gian để tĩnh tâm và xem xét lại mọi chuyện, ngặt nỗi vợ chồng sống chung, chẳng nhẽ lại bỏ về ở nhà má tôi ở, người phải ra đi là vợ tôi chứ chẳng phải ai khác. Tôi không biết nên giải quyết mọi chuyện như thế nào lúc này cho ổn thỏa đây? Xin mọi người tư vấn giúp tôi.