Phương đóng sầm cửa, dắt hai đứa con, một lên bốn, một mới chỉ lên hai bước ra khỏi nhà. Phía sau là gương mặt bình thản như không của chồng.
Đây là lần đầu tiên sau 6 năm chung sống, cô bỏ nhà ra đi. Cô đã mong cuộc đời của mình sẽ chỉ bình lặng như một cánh bèo trôi trên sông, nhàm chán cũng được, chỉ cần thôi hai chữ an yên. Nên cô luôn cố gắng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn và nhẫn nhịn!
Trong cuộc hôn nhân này, cô sống cùng với Quân, nhưng chẳng khác gì một kẻ đầy tớ trung thành. Cô sinh con, nuôi nấng chúng khôn lớn từng ngày vẫn không quên việc chăm sóc chồng từng li từng tí từ bữa cơm, giấc ngủ hay những bộ quần áo phẳng phiu mỗi khi đi ra ngoài.
Phương luôn nén mình trước những lời ca cẩm hay trách móc từ chồng. Mỗi khi nghe Quân có ý chê bai hay quát nạt, cô đều lặng lẽ ngồi yên ghi nhận, mặc định tất cả lỗi lầm là của mình. Chẳng phải là cô đã sai khi không làm vừa ý chồng hay sao?
Đây là lần đầu tiên sau 6 năm chung sống, cô bỏ nhà ra đi. Cô đã mong cuộc đời của mình sẽ chỉ bình lặng như một cánh bèo trôi trên sông, nhàm chán cũng được, chỉ cần thôi hai chữ an yên. Nên cô luôn cố gắng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn và nhẫn nhịn!
Trong cuộc hôn nhân này, cô sống cùng với Quân, nhưng chẳng khác gì một kẻ đầy tớ trung thành. Cô sinh con, nuôi nấng chúng khôn lớn từng ngày vẫn không quên việc chăm sóc chồng từng li từng tí từ bữa cơm, giấc ngủ hay những bộ quần áo phẳng phiu mỗi khi đi ra ngoài.
Phương luôn nén mình trước những lời ca cẩm hay trách móc từ chồng. Mỗi khi nghe Quân có ý chê bai hay quát nạt, cô đều lặng lẽ ngồi yên ghi nhận, mặc định tất cả lỗi lầm là của mình. Chẳng phải là cô đã sai khi không làm vừa ý chồng hay sao?
Ảnh minh họa
Cô chọn cách sống như thế, chỉ cần có những phút giây vui vẻ bên các con là đủ. Cô muốn tạo ra một tổ ấm đúng nghĩa cho hai đứa nhỏ. Mong muốn con có bố, có mẹ dù thi thoảng muốn ra ngoài chơi, cô lại phải hết lời nhờ vả bố đi cùng với ba mẹ con.
Nhưng hôm nay, Phương bỗng thấy thật sự mệt mỏi. Cái cơ thể vốn kiên cường của cô dường như đang chống lại chủ nhân của nó. Cô ốm, hắt hơi liên tục và cảm giác cả tấm thân nặng trình trịch đè lên đôi chân không bước nổi vài mét.
Phương thả người xuống giường, để các con ngồi chơi đùa lặng lẽ bên cạnh. Nếu như trước đây, cô vẫn sẽ cố dậy nấu cơm cho bố, cho con rồi mới vào nằm nghỉ. Nhưng hôm nay, cô bỗng muốn lười biếng một chút, mong chồng có thể về sớm giúp vợ.
Quân bước vào nhà, khung cảnh hỗn độn chưa dọn dẹp khiến anh không hài lòng. Anh gọi vợ dậy nấu cơm, nhưng chỉ nghe tiếng thỏ thẻ: “Anh giúp em được không, hôm nay em mệt quá!”. Rõ ràng là nghe vậy nhưng Quân chẳng một tiếng hỏi thăm, chỉ liếc nhìn qua vợ rồi thôi.
Phương chạnh lòng một chút nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cô chỉ thật sự đau lòng khi nghe tiếng loảng xoảng ngoài bếp, Quân vừa làm mà như vừa trút giận lên đồ đạc. Anh nhặt rau để rơi vãi, tung tóe khắp nhà. Hai đứa con thi thoảng chạy qua chạy lại quẩn chân liền bị bố quát: “Làm cái trò gì thế hả? Không giúp được gì lại còn quấy rối!”.
Phương có cảm tưởng như những lời nói đó là của mình vậy. Hơn 40 phút chồng đứng trong gian bếp, cô cảm giác mình như nghẹt thở và khó chịu vô cùng, thấy mình chẳng khác gì một người thừa, kẻ ăn bám không làm được việc gì. Nhưng cô vẫn lo lắng cho các con, liền nói: “Anh ơi, hay anh lấy cơm trước cho hai đứa ăn đi! Gần 8h rồi, em sợ con đói!”.
Chỉ có thế thôi, mà Quân hầm hầm lửa giận, đi ngay vào phòng chỉ tay vào mặt vợ: “Đã nằm thì nằm yên luôn đi! Tôi biết phải làm gì chứ không cần phải nằm đó mà chỉ dạy đâu!”. Phương buột miệng: “Thì em chỉ nói là anh cho con ăn trước, người lớn ăn sau cũng được thôi…”. Cô chưa nói hết câu đã bị một cái tát: “Bốp!” giáng xuống mặt.
Quân quát lớn: “Đã ăn hại lại còn cãi chồng!”. Phương bất ngờ ăn đòn, cảm giác trời đất như sụp đổ trước mắt. Hai đứa con ở bên cạnh khóc nhao lên vì chứng kiến cảnh bố mẹ ẩu đả. Cô không biết phải làm gì nữa, bao nhiêu dồn nén bấy lâu ùa về, bung tỏa ra trong giây phút ấy.
Một tiếng sau khi dắt con ra khỏi nhà, điện thoại Phương vẫn không có cuộc gọi nào từ chồng. Cô chỉ mong được nghe một câu nói: “Ba mẹ con đang ở đâu? Về đi!”, nhưng vẫn hoàn toàn im lặng. Phương đưa 2 con đi ăn ngoài hàng, rồi dắt bọn trẻ vào trong khu vui chơi của siêu thị. Gần 10h, nơi đây gần đóng cửa mà cô vẫn phân vân không biết có nên về hay không?
Nhà ngoại quá xa, cô cũng chẳng muốn bố mẹ lo lắng. Bạn bè có người ở gần, nhưng dắt con đến tá túc nhờ như thế này lại làm phiền bạn và ngại quá. Rồi Phương quyết định thử nổi loạn một lần xem sao. Cô dắt hai đứa con tìm vào một nhà nghỉ sạch sẽ, định bụng thuê phòng ngủ qua đêm.
Nhưng khi cô đang đứng nói chuyện đặt phòng với lễ tân, thì chợt nghe thấy tiếng hai đứa con đồng thanh gọi: “Bố! Bố!”. Phương quay lại, và đứng hình khi nhận ra chồng mình. Đau đớn thay, khoác tay Quân đang bước vào lại là một cô gái nóng bỏng khác.
Phương, chồng Phương, nhân tình của chồng - ba người lớn trân trân nhìn nhau, xung quanh là tiếng reo vui của hai đứa trẻ con khi gặp lại bố. Nhưng trong lòng Phương lại như chỉ có một lỗ hổng cực lớn đang mở ra. Cô thầm nghĩ về những năm tháng tủi nhục làm đầy tớ trung thành cho chồng, nhìn về hai đứa con thơ chưa một lần được hưởng tình yêu trọn vẹn từ bố…
Phương đã nỗ lực bao nhiêu để đổi lấy một mái ấm đủ đầy mẹ cha cho con. Cô đã nghĩ là dù chồng khó tính, cộc cằn như thế nào đi nữa, chỉ cần không bồ bịch gái trai là đủ. Nhưng cái kết cục như thế này là sao đây? Làm sao mà chồng cô có thể bình thản dắt nhân tình vào nhà nghỉ khi ba mẹ con bỏ nhà ra đi cơ chứ? Mẹ con cô rốt cuộc là gì trong cuộc đời của con người bội bạc đó?
Tác giả bài viết: Cát Tường
Nguồn tin: