Tôi quen biết anh qua sự mai mối của một người bạn. Nhắn tin, làm bạn một năm, chúng tôi mới chính thức yêu. Hai năm sau, tôi đồng ý theo anh về làm vợ, làm mẹ.
Thời gian mới sinh con đầu lòng, không hiểu nội tiết thay đổi ra sao, tôi rất hay ghen. Tôi ghen khi chồng cưng nựng con gái, vì cảm giác mình bị bỏ rơi. Chồng tôi còn nói đùa rằng: “Sao vợ ghen với cả con gái?”.
Mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nửa năm sau sinh, tôi trở về trạng thái bình thường. Ba năm, hai đứa con lần lượt ra đời. Ngoài chăm con, vợ chồng tôi còn phải đầu tắt mặt tối lo kinh tế.
Chồng tôi thuộc tuýp người “phổi bò”, làm được bao nhiêu đưa hết tiền cho vợ, thậm chí đi chơi tối còn cười hềnh hệch “xin” vợ tiền, rồi “nộp phạt” mỗi khi đi chơi về muộn nên chưa bao giờ tôi lo lắng về anh.
Anh luôn muốn tôi ăn mặc thật diện, thậm chí có hôm còn làm “quân sư” khuyên tôi mặc bộ này, bộ kia cho “hợp mốt”. Có lần anh trêu tôi: “Vợ body đẹp, không mặc gì ra đường còn đẹp hơn”.
Sự ghen tuông đã biến anh thành một con người khác hoàn toàn, không thể kiểm soát cảm xúc mỗi khi lên cơn ghen. Ảnh minh họa. |
Vậy mà đùng một cái, tôi không hiểu sao anh có thể thay đổi chóng mặt, ghen tuông đến mức bệnh hoạn như vậy. Thấy tôi mặc đẹp, chồng tôi liền “nói mát”: “Mặc ra đường cho giai ngắm à?”. Nhưng nếu tôi mặc xấu đi một chút, anh lại hậm hực ra chiều không ưng cái bụng. Có hôm đi dự tiệc cùng chồng, tôi mặc váy cho sang trọng, anh thản nhiên bảo tôi mặc quá “hở hang”. Có bữa thấy tôi mặc áo trễ cổ, anh lập tức bắt tôi về thay áo sơ mi "kín cổng cao tường". Thật không hiểu nổi anh muốn tôi mặc gì ra đường nữa!
Càng ngày, sự ghen tuông của anh càng khiến tôi mệt mỏi.
Tôi mở một spa kinh doanh riêng. Chị em ở spa ai cũng mặc váy đồng phục, còn riêng tôi – là sếp thì phải… mặc quần bò. Vì chồng tôi không muốn tôi mặc váy ra đường. Nên cứ mỗi khi đi làm, tôi đều phải mang thêm một bộ đồ. Ra khỏi nhà, tôi mặc quần bò, áo sơ mi kín cổng cao tường để chồng yên tâm. Khi đến spa, tôi thay bộ váy mới.
Sự kìm kẹp của anh đẩy lên đến đỉnh điểm khi tôi đi ăn trưa cùng người bạn gái gần spa, anh cũng ghen tuông, to tiếng vô lý với tôi. Thấy tôi đi hát karaoke với đám bạn lớp cũ, anh sắm ngay một dàn karaoke hoành tráng về và bảo: “Thích hát thì về nhà mà hát, không phải kéo nhau ra quán rồi hú hí trong phòng kín”. Anh cấm tôi đi hát karaoke với bạn, dù một năm, số lần tôi đi hát chỉ vỏn vẹn 1 lần trong buổi họp lớp cấp 3.
Có chồng ghen tuông, tôi cảm thấy cô đơn, lạc lõng, ngột ngạt, không biết phải làm sao để cứu vãn hạnh phúc. Ảnh minh họa. |
Có hôm tôi đi công tác tỉnh, bố mẹ chồng gọi cho tôi bảo về ngay, ở nhà có chuyện. Chồng tôi kêu đau bụng quằn quại, nhưng bố mẹ chồng đưa đi khám nhất định không đi. Anh luôn miệng lảm nhảm: “Bảo vợ con về đi!”. Tôi về tới nơi, pha cho anh cốc nước thì anh hết đau, ngồi dậy đi lại như chưa hề có cơn đau nào. Sau một số lần như vậy, tôi nhận ra, đây chỉ là “vở kịch” anh dựng lên hòng kìm kẹp tôi, khiến tôi không thể đi đâu xa được.
Tôi đã phải thực hiện nhiều giải pháp để xoa dịu cơn ghen của chồng. Ngọt ngào, sỗ sàng, khóc lóc, cãi vã… đủ cả. Những lúc “tỉnh táo”, anh bảo chỉ do quá yêu tôi nên không điều khiển được cảm xúc. Anh hứa sẽ thay đổi để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Nhưng mỗi khi “lên cơn”, anh lại biến thành một con ác quỷ. Tôi có học thức đàng hoàng, có công việc của riêng mình và chưa bao giờ làm điều gì trái với lương tâm, vậy mà anh ghen tuông đến nỗi xúc phạm nhân phẩm của tôi.
Từ hoàn cảnh của mình, tôi mới hiểu tại sao nhiều người khi ghen tuông có thể điên cuồng đi tìm chồng, rồi tìm cách trả thù tình địch vô cùng dã man như xát ớt vào vùng kín, cắt tóc, cắt tai, túm tóc lột đồ…
Tôi không biết lý do nào đã đẩy anh vào tình trạng này. Tôi cảm thấy hạnh phúc đang tuột dần khỏi tầm tay của mình. Người chồng tuyệt vời năm xưa của tôi giờ đã thành một kẻ chỉ nhăm nhăm tìm cách rình rập, kết tội vợ. Có lẽ, tôi phải đưa anh đến cầu cứu bác sĩ tâm lý để cứu vãn mái ấm gia đình này.