Cuộc sống

Lấy vợ đẹp quá, tủi hờn, tôi chỉ muốn ly hôn

Lợi Trần

Nói thật, từ bao giờ, tự nhiên đi bên cạnh vợ không còn là niềm tự hào nữa mà là nỗi sợ hãi của một kẻ làm chồng như tôi.

Người ta nói, đàn ông ai chẳng mê gái đẹp, vì làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu. Gái đẹp tất nhiên sẽ được ưu ái, được đàn ông cưng chiều, nâng niu và quan tâm chăm sóc, dù rằng trong lòng họ có thể đã có người phụ nữ khác. Nhưng vì cô ấy là gái đẹp, nên đàn ông vẫn muốn được gần gũi, được trò chuyện và được nàng chú ý thì quả là điều tuyệt vời.

Thật, tôi cũng là đàn ông và tôi cũng rất mê gái đẹp. Chẳng có cô gái nào đẹp lại không khiến tôi xiêu lòng. Cái đẹp thì có ai không rung động và tôi đã từng ước ao mình lấy được một cô vợ xinh đẹp, dáng đẹp, da đẹp và tất nhiên là mặt phải đẹp. Bằng mọi sự nỗ lực của một gã đàn ông, tôi đã lấy hết dũng khí để theo đuổi một cô nàng khá là xinh đẹp. Biết nàng là tâm điểm chú ý của cả tá những gã đàn ông khác nhưng tôi không vì thế mà nản lòng. Tôi vẫn kiên trì và tin rằng, một ngày nào đó, sự chân thành của tôi sẽ chinh phục được trái tim nàng.

Và cuối cùng, một gã chẳng đẹp trai chút nào, nếu không muốn nói là xấu, như tôi lại lấy được nàng. Người khác ngưỡng mộ, thán phục vì tại sao nàng lại yêu một anh chàng xấu trong khi có bao nhiêu người đàn ông cao to, đẹp trai theo đuổi. Nàng cười bảo, thế mới gọi là yêu. Chao ôi cái câu nói ấy của nàng khiến người tôi run rẩy, bủn rủn. Tôi thấy tự hào hơn bao giờ hết. Tại sao số tôi may thế, vừa lấy được người vợ đẹp lại biết nịnh chồng. Thế này thì, có chết cũng không phí một đời trai. Tôi đã cười khoái chí khi nghĩ về điều đó, nghĩ về đêm tân hôn với nàng…

 

Có lúc tự nhủ, thôi thì, vợ mình có thế nào thì thế, vợ yêu mình, chăm sóc mình chu đáo là được, chỉ cần vợ chung thủy là được. (Ảnh minh họa)

Đúng là, tôi đã có được một đêm động phòng như ý với người vợ tuyệt vời. Thời gian đó, tôi yêu chiều nàng, cưng nựng nàng như nâng trứng. Nhiều người bảo tôi quá chiều vợ, làm vợ hư, nhưng mà, tôi đã thích như vậy rồi thì làm sao đây, sửa làm sao được. Vì bản tính của tôi là chiều phụ nữ mà vợ mình thì lại càng phải chiều, nhất là cô vợ đẹp như hoa như ngọc.

Đi đâu, tôi cũng đưa nàng đi theo. Chao ôi, nàng ăn mặc mới lộng lẫy, xinh đẹp làm sao. Tôi tự hào khi bạn bè khen ngợi vợ mình, nhưng rồi tôi lại nhận ra, họ liếc nhìn sang tôi bằng con mắt ái ngại. Họ nhìn tôi như thế tôi là kẻ ăn mày vớ được cô công chúa ở đâu. Tôi cũng đã cố gắng trau chuốt, nhưng càng cố gắng thì cũng chỉ giống như kẻ nô bộc của nàng. Nàng cao, dáng thon, nhìn nuột nà, còn tôi thì vừa đen lại vừa thấp, mặt thì chẳng có nét gì đáng để người khác chú ý. Chao ôi, họ khen tôi khéo chọn vợ nhưng tôi không hiểu, trong lòng họ đang nghĩ gì…

Mỗi lần xuất hiện cùng nàng với công ty tôi, công ty nàng là nàng lại đẹp lộng lẫy. Và mấy ông cao to đẹp trai lại ra bắt chuyện đứng cạnh vợ mình. Có lúc, tôi còn tưởng vợ tôi mới là nhân vật chính chứ không phải tôi nữa. Khổ tâm thay, những gã ấy đứng cạnh vợ tôi thì nhìn tôi như tài xế xe của họ, còn vợ tôi và gã ấy chính là ông bà chủ. Có người đến gần chào hỏi, còn nhầm ông đồng nghiệp của tôi là chồng của vợ, vì xem ra, họ quá xứng đôi vừa lứa. Còn tôi, tẽn tò mặc cho vợ vui vẻ chào mời với người ta…

Có lúc tự nhủ, thôi thì, vợ mình có thế nào thì thế, vợ yêu mình, chăm sóc mình chu đáo là được, chỉ cần vợ chung thủy là được. Ừ thì đúng là vợ chưa làm gì có lỗi với mình thật đó, chỉ là mình cảm thấy tủi thân vô hạn. Có hôm, tôi đang đi cùng anh bạn, rẽ vào quán của ông ấy, thế mà nhân viên ra chào tôi ‘hai chú cháu uống gì à…’. Hóa ra, họ nghĩ tôi là chú còn vợ tôi là cháu. Tức là, vợ tôi quá trẻ hay là tôi quá già? Đau lòng không tưởng được. Khi được giới thiệu chúng tôi là vợ chồng ,người đó còn không có chút ái ngại lại còn có vẻ vô cùng ngạc nhiên vì tại sao cô vợ lại xinh như hoa như ngọc còn anh chồng thì xấu xí lạ kì… Ôi cái sự đời…

 

Vợ yêu tôi thật và chưa từng phàn nàn về tôi nhưng trong lòng tôi cảm thấy bất an vô cùng. Không làm ra nhiều tiền, cũng chưa mang lại cho vợ cuộc sống sung sướng như người ta. (Ảnh minh họa)

Nói thật, từ bao giờ, tự nhiên đi bên cạnh vợ không còn là niềm tự hào nữa mà là nỗi sợ hãi của một kẻ làm chồng như tôi. Tôi cũng có nói vợ ăn mặc nhẹ nhàng thôi nhưng vợ thì cứ thích lộng lẫy. Vì người cô ấy đẹp, cô ấy thích phô ra. Còn tôi thì không thể cấm đoán vợ, rồi lại sợ vợ nghĩ, mình quá tự ti. Mà cô ấy cũng lạ, đi cùng cứ khoác tay trong khi tôi muốn trốn tránh. Có lúc, tôi như bảo vệ của siêu mẫu, chân dài…

Áp lực chồng chất từ khi công ty vợ tới nhà ăn cơm. Nhìn tôi vận bộ đồ ở nhà còn kinh khủng hơn khi chỉn chu ra ngoài. Còn vợ tôi, ngay đồ ở nhà cũng quyến rũ chết người. Tôi ngại chín mặt khi ai đó mới tới công ty vợ mà hét toáng lên khi cô ấy giới thiệu tôi là chồng…

Vợ yêu tôi thật và chưa từng phàn nàn về tôi nhưng trong lòng tôi cảm thấy bất an vô cùng. Không làm ra nhiều tiền, cũng chưa mang lại cho vợ cuộc sống sung sướng như người ta. Vậy mà tôi còn luôn cảm thấy bị tẽn tò trước mặt vợ. Người khác không biết nghĩ sao chứ tôi áp lực vô cùng. Lấy vợ đẹp tưởng sướng, bây giờ thì tôi thấm khổ rồi. Tôi muốn dừng lại tất cả, muốn ly hôn vợ, muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này vì không thể chịu đựng được sự sỉ nhục hơn nữa… Vợ đẹp cũng phải xứng với chồng đẹp chứ chồng vừa lùn vừa xấu như tôi, lại chẳng giàu có gì thì bao giờ tôi mới dám tự tin mà khoác tay vợ đi vào khách sạn, nhà hàng… Tôi chỉ muốn ly hôn, thật lòng đấy, tôi không chịu nổi nữa rồi…

Tác giả bài viết: TG