Cuộc sống

“Món quà” từ người chồng vừa mất vì tai nạn giao thông khiến vợ chết sững

Lợi Trần

Giữa dòng người vào phúng viếng, bỗng vang lên một tiếng khóc xé lòng...

36 tuổi, chị rơi vào nỗi đau đớn khôn cùng khi chồng chị, người đàn ông của đời chị qua đời vì tai nạn giao thông. Cái chết quá bất ngờ, quá tức tưởi khiến chị quỵ ngã. Hai con chị, một đứa 10 tuổi, một đứa 6 tuổi, còn nhỏ dại biết bao. Nỗi đau này, sự mất mát này, chị biết làm thế nào để vượt qua được đây?
 
Càng nhớ về anh, người chồng luôn yêu vợ thương con, luôn muốn dành cho vợ con những gì tốt đẹp nhất, luôn đối xử tốt với anh em bên nhà vợ, sống chan hòa, nhiệt tình với hàng xóm, bạn bè, chị càng thấy xót xa vô hạn. Rồi đây trên bước đường đời đằng đẵng, thiếu vắng anh, chỉ có chị và 2 con đồng hành, chị sẽ vượt qua thế nào đây?
 

Ảnh minh họa
 
Chị khóc cạn nước mắt, đến khi không thể khóc nổi nữa, chị chỉ biết gục đầu bên linh cữu của chồng, như cái xác không hồn. Giữa dòng người vào phúng viếng, bỗng vang lên một tiếng khóc xé lòng từ một người phụ nữ khá trẻ, tay còn dắt theo một đứa bé trai tầm 7,8 tuổi. Họ hàng 2 bên nhà chị đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nhận ra danh tính người phụ nữ ấy. Nếu có là người quen, bạn bè, thì có lẽ cũng không đến mức đau khổ không kìm nén được cảm xúc như thế.
 
Sau khi lau nước mắt, câu tiếp theo người phụ nữ đó nói với đứa trẻ bên cạnh đã khiến tất cả mọi người có mặt ở đấy ngẩn ngơ: “Lại đây thắp hương cho bố đi con, từ nay bố con sẽ không còn xuất hiện trên đời này nữa, mẹ con mình mất bố thật rồi!”.
 
Đến lúc này chị mới khôi phục được mấy phần tỉnh táo, nhìn 2 người khách lạ mặt kia. Khi nhìn đến gương mặt đứa bé trai ấy, một cảm giác run rẩy phát ra từ tận đáy lòng, lại nghĩ đến lời người phụ nữ đó vừa nói, chị liền thấy trước mắt tối sầm, rồi cứ thế ngất đi.
 
Lúc chị tỉnh lại, chị đã được đưa vào phòng nghỉ. Mẹ đẻ chị đang túc trực bên cạnh. Bà nhìn chị mở mắt, thì nhẹ nhàng nói: “Đừng quá đau buồn. Người mất rồi, có thế nào thì cũng để cho mọi chuyện qua đi đi”. “Cô ta…”, chị nghẹn ngào không thốt nên lời. Mẹ chị thở dài gật đầu: “Phải, nó là người phụ nữ bên ngoài của chồng con. Qua lại với nhau cũng lâu rồi, con riêng của chúng nó còn lớn hơn con bé Phương Linh của con cơ mà. Chúng nó quen nhau lúc chồng con đi công tác ở tỉnh, chồng con mỗi lần về đấy công tác lại ở nhà nó, lúc có con với nhau thì mua nhà cho nó, lập thành phòng nhì. Cứ thế, 1,2 tháng lại kiếm cớ về thăm mẹ con nó 1 lần, cho tới bây giờ”.
 
Thấy chị im lặng, mẹ chị lại đành nói tiếp: “Mẹ con nó về đây để cho thằng bé chịu tang bố, rồi nhận tổ nhận tông. Bên nhà chồng con đã chấp nhận rồi, dù gì cũng là máu mủ nhà người ta, ai bỏ được chứ. Sau này thằng bé cũng sẽ có tên trong danh sách những người thừa kế tài sản… Con bé ấy sẵn sàng để cho con trai nó đi xét nghiệm ADN nếu mọi người muốn…”.
 
Nghe mẹ nói mà tai chị ù đi, không suy nghĩ được gì nữa. Chị vòng tay tự ôm chặt lấy mình, nằm cuộn tròn im lặng, có thế chị mới thấy dễ chịu và an tâm một chút. Đến khóc chị cũng không nhỏ nổi giọt nước mắt nào nữa rồi. Nỗi đau nối tiếp nỗi đau, sự phản bội bạc bẽo nối tiếp sự mất mát tột cùng, chị bỗng cảm thấy trống rỗng, hoang hoải đến mức trở nên bình thản.
 
Người chồng mà chị vừa đứt ruột nát gan thương tiếc, xót xa, hóa ra lại là người đã lừa dối chị có một gia đình khác bên ngoài bao nhiêu năm nay. Còn chị thì chẳng hay biết gì, vẫn ngỡ mình là người vợ may mắn, các con mình có người bố tuyệt vời. Để bây giờ “cháy nhà mới ra mặt chuột”, anh ở dưới suối vàng có nhìn thấy không, anh muốn chị phải làm thế nào bây giờ?
 
Vui vẻ chấp nhận cô ta và đứa trẻ ấy trở thành những thành viên mới trong gia đình, vì dẫu gì anh đã chẳng còn nữa rồi, còn đối tượng để mà giành giật nữa đâu, hay phản đối quyết liệt để rồi mang tiếng ghê gớm, tham tiền không muốn chia tài sản. Có người vợ nào phải rơi vào hoàn cảnh trớ trêu ngang trái như chị không? Anh đã mất rồi, vẫn còn tặng chị một “món quà” thế này đây, khiến niềm tin và tình yêu chị dành cho anh bao năm vỡ vụn trong phút chốc…


 

Tác giả bài viết: Phạm Giang