Cuộc sống

Mùng 8/3, em bị mẹ chồng "nẫng tay trên" món quà đặc biệt dù đang cầm trên tay

Lợi Trần

Rồi mẹ chồng em vơ luôn số tiền em cầm trên tay cùng cái hộp mang đi và không quên dặn: “Đưa mẹ giữ cho, nhà đang bao nhiêu thứ cần đến tiền. Số tiền này xem như tiền ăn của con đến lúc đẻ”.

Ngày mùng 8/3, trong khi các chị em đang háo hức với quà của chồng, người yêu thì em lại khóc vì tủi thân và chạnh lòng. Càng nghĩ em càng thấy ấm ức. Thà rằng em không được gì, đằng này rõ ràng chồng cũng nghĩ đến em nhưng em lại không thể hưởng món quà ấy từ anh.

Em lấy chồng khi trong mình đã mang thai. Nhà chồng em không danh giá nhưng mẹ chồng của em lại luôn mơ ước có được con dâu ăn học đàng hoàng. Lúc yêu bà đã kịch liệt phản đối. Vậy mà em lại để có bầu, thế bất đắc dĩ nên mẹ chồng em mới phải chấp nhận em.

Có lẽ cũng vì điều này mà mẹ chồng ghét em ra mặt. Em bụng mang dạ chửa về nhà chồng nhưng vẫn phải làm đủ thứ việc. Từ nấu cơm, quét nhà cho đến những công việc nội trợ. Nhà có máy giặt nhưng mẹ chồng em bắt em giặt tay. Mỗi lần em khệ nệ bê chậu quần áo to đùng đi qua mẹ chồng cũng không hỏi han câu nào.

 

Vậy mà em lại để có bầu, thế bất đắc dĩ nên mẹ chồng em mới phải chấp nhận em. Ảnh minh họa

Chồng em thấy vợ vất vả nên thương và làm giúp việc nhà cho vợ thì mẹ chồng em lại bóng gió: “Nó có tay nó khắc làm được. Con đã ra ngoài kiếm tiền rồi. Về nhà phải nghỉ ngơi, không cần con đụng vào cho bẩn”. Những lúc ấy em đành phải lụi cụi làm một mình mà không dám than thở.

Em lấy chồng gần nhà. Mang tiếng là chỉ đi xe máy 10 phút sẽ đến nhà. Thế nhưng từ ngày lấy chồng, số lần em được về nhà mẹ đẻ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những ngày lễ Tết thì mẹ chồng em không cho về. Đến cả những ngày thường em muốn mượn xe để về chơi với mẹ cũng khó. Khi thì mẹ chồng em nói sắp có khách, lúc lại nhờ em việc nọ việc kia đến hết ngày.

Thế mà em cũng không dám nói xấu mẹ chồng hay than thở với mẹ đẻ nửa lời. Em sợ mẹ em sẽ buồn vì thương con. Và em cũng nghĩ chỉ cần em ngoan ngoãn, chăm chỉ thì mẹ chồng em sẽ không còn chèn ép em nữa. Nhưng không phải các chị ạ. Em nhẫn nhịn bao nhiêu thì mẹ chồng em lấn tới bấy nhiêu. Có lẽ vì em quá ngốc. Mà khác máu thì tanh lòng, mẹ chồng em cũng đâu có con gái để hiểu cảnh con gái phải đi làm dâu.

Em cũng không phải người không biết điều. Khi mới về làm dâu, vàng và tiền cưới em đều đưa hết cho mẹ chồng giữ. Cả tiền lương của chồng em mang về em cũng gửi cho mẹ chồng. Em có giữ thứ gì cho riêng mình đâu. Trong mắt mẹ chồng, em giống một người giúp việc không được trả công vậy.

Càng nghĩ em càng thấy tủi thân cho số phận mình. Ảnh minh họa

Chuyện là thấy em vất vả, lại không có tiền để phòng thân nên hôm nay chồng em đã tặng em một số chiếc hộp. Trong chiếc hộp ấy có một khoản tiền, chồng em nói đó là quà mùng 8/3 của em. Khi vợ chồng em ngồi trong phòng, em đang háo hức đếm tiền thì mẹ chồng em xồng xộc mở cửa mà không gõ cửa.

Bà hỏi đấy là tiền gì, em đành thành thật nói đó là món quà 8/3 của chồng tặng. Rồi mẹ chồng em vơ luôn số tiền em cầm trên tay cùng cái hộp mang đi và không quên dặn: “Đưa mẹ giữ cho, nhà đang bao nhiêu thứ cần đến tiền. Số tiền này xem như tiền ăn của con đến lúc đẻ”. Chồng em toan lấy lại số tiền ấy nhưng em đã kéo anh lại. Lúc mẹ chồng ra khỏi phòng rồi, em ngồi thẫn thờ vừa buồn vừa chua chát.

Em còn chưa đếm hết có bao nhiêu tiền trong chiếc hộp ấy. Chồng em nói là 10 triệu, đó là số tiền anh đã dành dụm mấy tháng trời mới có được. Hy vọng em sẽ vui và có vốn phòng thân, vậy mà…

Em buồn quá. Đối với nhiều người, 10 triệu không phải là số tiền lớn. Nhưng với một người ở nhà không có công ăn việc làm như em thì đó là cả một khoản tiền. Em biết nếu đòi lại mẹ chồng sẽ không đưa. Để chồng làm to chuyện thì em sẽ càng khổ với mẹ chồng. Nhưng càng nghĩ em càng thấy tủi thân cho số phận mình. Biết bao giờ em mới có thể có được niềm vui và nụ cười trong cái căn nhà này đây?