10 năm trước, tôi chỉ là một kẻ trắng tay. Gia đình nghèo, học không đến nơi đến chốn, đi làm bốc vác thuê ở chợ Bến Thành, ngày kiếm được dăm ba chục, không đủ tiền sinh hoạt hàng ngày, chật vật vô cùng. Thế mà Lan vẫn đồng ý lấy tôi.
Vợ chồng trẻ thuê căn trọ nhỏ lụp xụp. Mới đầu cũng hạnh phúc dù ăn rau ăn cháo qua ngày. Đến khi Lan sinh con, tôi mới thấy chán ngán mọi thứ. Con khóc vì khát sữa mà không có tiền mua, vợ gầy rộc vì thiếu đói…Tôi bỏ nghề bốc vác, dạt theo đám du côn đi cướp bóc mấy tháng trời mới về nhà một lần. Mà về thì toàn tay không vì cướp được bao nhiêu cả đám lại ăn chơi, rượu chè hết sạch.
Vợ chồng trẻ thuê căn trọ nhỏ lụp xụp. Mới đầu cũng hạnh phúc dù ăn rau ăn cháo qua ngày. Đến khi Lan sinh con, tôi mới thấy chán ngán mọi thứ. Con khóc vì khát sữa mà không có tiền mua, vợ gầy rộc vì thiếu đói…Tôi bỏ nghề bốc vác, dạt theo đám du côn đi cướp bóc mấy tháng trời mới về nhà một lần. Mà về thì toàn tay không vì cướp được bao nhiêu cả đám lại ăn chơi, rượu chè hết sạch.
Mặc cho vợ khóc lóc khuyên can, tôi vẫn chạy theo đám du côn để gây ra tai họa là phải vào tù (Ảnh minh họa)
Đợt đó, Lan khóc nhiều, xin tôi nghĩ lại, không vì cô thì vì con nhưng tôi như kẻ điên, cứ lao đầu theo đám du côn đó. Đến lúc vào tù mới thấy hối hận. Nhất là khi thấy vợ gầy nhom bế đứa con nhỏ như suy dinh dưỡng vào thăm. Lần nào Lan cũng mang theo 10 chiếc bánh mì. Cô đứng di chân nhìn xuống đất, thì thầm bảo: “Anh ăn tạm. Em khó quá…”. Lúc đấy mới thấy thương vợ quá, mới muốn ra tù nhanh nhanh để bù đắp.
Mãn hạn tù, tôi nói vợ bế con về Tiền Giang bắt đầu lập nghiệp. Ở đây có ba má, họ hàng, mọi thứ chắc chắn sẽ dễ dàng hơn trên Sài Gòn. Trước đây, tôi rất thích cây cảnh, trồng hoa nên quyết định chọn nghề này để theo đuổi.
Mới đầu cũng khó vì mình có mác ở tù ra nhưng kiên trì rồi cũng bắt đầu có mối đến mua hàng, thuê mình đến tận vườn chăm sóc cây. Hai vợ chồng tôi cứ từ từ làm ít một, cẩn thận, uy tín, không bao giờ tham nhận việc rồi làm qua loa chỗ này chỗ kia. Dần dà rồi cũng bắt đầu có đồng ra đồng vào. Thương vợ những tháng ngày qua đã vất vả, tôi nói Lan ở nhà chăm con, việc kiếm tiền để tôi lo.
Năm 2013, tôi nhận được hợp đồng chăm sóc vườn cây cảnh rất lớn, thù lao là 300 triệu đồng. Vợ bảo, anh cho em hết nhé. Tôi đồng ý, nghĩ rằng vợ mình cũng nên có chút vốn riêng để muốn làm gì thì làm. Tôi được như bây giờ cũng là nhờ cô ấy nên tôi không tiếc gì cả. Ai ngờ, số tiền đó Lan xin để bỏ trốn cùng nhân tình.
Thú thật, tôi không biết vợ mình ngoại tình từ bao giờ bởi sớm tối tôi chỉ quanh quẩn với mấy vườn cây: hết nhổ cỏ, bắt sâu lại tạo dáng, tối về ôm máy tính đọc tài liệu. Hơn nữa, gia đình tôi rất ấm êm, Lan cũng mới sinh con thứ hai được hơn một năm.
Vợ bỏ đi khiến tôi rất bàng hoàng (Ảnh minh họa)
Trước khi đi, Lan gửi hết hai con bên nhà ba má tôi. Cô bảo: “Con lên Sài Gòn có chút việc” rồi xách vali đi luôn. Tôi gọi điện thì không liên lạc được. Lúc này mới thấy hàng xóm bàn tán bảo khi tôi đi làm ăn, thi thoảng có người đàn ông lạ đến nhà. Dù không muốn nhưng tôi phải chấp nhận sự thật rằng vợ đã bỏ con, bỏ chồng theo người đàn ông khác.
Tôi không thể hiểu vì sao Lan lại hành động như vậy. Ngày trước khổ sở, sao cô không bỏ tôi đi mà lại đợi đến lúc này, khi hai vợ chồng đã có của ăn của để, nhà cao cửa rộng, tiền tiêu không còn phải suy nghĩ nữa?
Ba tháng trước, Lan bất ngờ gọi điện cho tôi, cô nói đã gửi đơn ly hôn về, mong tôi kí giúp. Kể từ ngày vợ bỏ đi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi không trách vợ, cho rằng đó chỉ là một phút yếu lòng mà Lan hành động nông nổi. Hơn nữa, cô đã ở bên tôi suốt quãng thời gian từ thủa khốn khó đến lúc có cuộc sống thoải mái như bây giờ. Vì thế, tôi nói: “Em cứ đi, khi nào buồn thì về với ba con anh” rồi cụp máy.
Một mình tôi chăm hai con đã ba năm nay. Con gái lớn rất nhớ má Lan, lắm đêm còn ngủ mơ thấy má rồi bật dậy khóc nức nở. Nhìn con như vậy, tôi rất xót. Tôi chỉ mong Lan sớm nghĩ lại mà trở về với gia đình, tôi hứa sẽ không để ý gì đến chuyện đã xảy ra, chỉ cần cả nhà đoàn tụ là được…
Tác giả bài viết: Phạm Minh Hùng (Tiền Giang)