Có những chuyện xảy ra rất lâu rồi, có những người chỉ thoáng qua trong đời nhưng khiến ta vương vấn mãi. Không đến mức bồi hồi xúc động, không là hạnh phúc hay đau khổ mà cảm xúc này mong manh, nhưng cứ phảng phất mãi không thôi, tựa như trong một buổi chiều muộn, lắng hồn nghe một đoạn nhạc hay, cứ du dương trong tâm hồn.
Cách đây khoảng 15 năm, lúc ấy tôi còn là sinh viên đại học một trường ở Hà Nội. Trong một lần chờ tàu về quê ở Nghệ An, tôi gặp một người con gái về cùng, tình cờ chờ tàu ngồi cạnh nhau. Cô ấy nói tên là Cầm, quê ở Hà Tĩnh, là sinh viên đại học Luật Hà Nội (chắc khoảng khóa 23 - 24), ngay cạnh trường tôi học. Cô ấy lớn tuổi hơn, lúc ấy đã là năm cuối chuẩn bị ra trường, ở trong ký túc xá nhà trường. Chúng tôi nói chuyện rất sôi nổi, vui vẻ và thoải mái như là bạn bè đã lâu vậy. Còn nhớ cô ấy kể về gia đình, về những dự định sau tốt nghiệp, về những người bạn. Ấn tượng là cô ấy khá mạnh mẽ, thông minh.
Ảnh minh họa. |
Trong câu chuyện, tôi và cô ấy có cược nhau một việc: Tôi thì quả quyết trước lối vào cổng ký túc xá trường Luật có cây hoa tigon (vì ngày nào tôi chẳng qua đấy đi ăn cơm bụi), cô ấy nói là không. Cô ấy hẹn khi nào quay lại Hà Nội sẽ biết ai đúng, ai sai và cho tôi biết số phòng KTX.
Khi tàu đến, tôi mang giúp rất nhiều hành lý cho cô ấy, có lẽ chuyển về bớt vì gần tốt nghiệp. Tôi ngồi cạnh cô ấy một lúc rồi lại cùng các bạn về cùng toa. Thật tiếc là lúc ấy chưa có điện thoại cũng không lấy địa chỉ liên lạc, rồi sau không hiểu sao cũng không qua phòng ký túc xá để phân định thắng thua về cây hoa tigon nữa.
Thời gian trôi qua, tôi đã tốt nghiệp, về làm việc tại quê nhà. Những buồn vui, lo toan cuộc sống như nước trôi, gió cuối bào mòn kỷ niệm, mỗi lần nhớ về chuyến về quê năm ấy, cuộc gặp gỡ tình cờ tôi chợt thấy rung động, êm ái, dịu nhẹ... Lắm lúc muốn tìm hiểu xem cô ấy giờ ra sao, không biết có còn nhớ tôi nữa không.