Giới trẻ

Trải lòng của nữ sinh Ngoại Thương mắc ung thư máu: Khóc đồng nghĩa với gục ngã

Admin

Phát hiện ung thư máu khi bước sang năm thứ 4 đại học Ngoại thương, những tưởng cô sinh viên Vân Anh sẽ bị bệnh tật đánh ngục. Thế nhưng, Vân Anh vẫn luôn lạc quan vào cuộc sống, cô lấy nụ cười làm phương thuốc tốt nhất cho căn bệnh mình đang mắc phải.

Nói chuyện với Vân Anh (21 tuổi, quê Thái Bình, sinh viên năm thứ 4 đại học Ngoại thương) tôi nhận thấy cô sinh viên ấy vẫn đầy sự tự tin vào những hoài bão, ước mơ riêng của mình sẽ trở thành hiện thực.

Vân Anh chia sẻ, giữa tháng 8, khi phát hiện mình mắc mắc chứng bệnh Lơ-xê-mi cấp thể M2 (ung thư máu) Vân Anh không khóc, không trốn vào một góc để buông bỏ tất cả, cô sinh viên 21 tuổi đã dám đối diện với sự thật. “Sau khi nhận kết quả tôi chỉ sốc một vài phút rồi lấy an lại tinh thần của mình. Tôi nghĩ, khóc bệnh cũng không thuyên giảm, suy sụp ý chí càng làm cho bệnh tình tồi tệ hơn mà thôi”.

Vân Anh không khóc, nhưng mẹ cô thì lại bật khóc vì thương con gái. Độ tuổi của cô tương lai còn trải dài phía trước, có lẽ nào cô phải dừng lại tất cả ở đây, vì căn bệnh ung thư quái ác. Vân Anh biết suy nghĩ của mẹ, cô nắm chặt tay mẹ trong giây phút ấy. Bởi cô biết, hành trình phía trước của cô và gia đình còn rất dài, ngục ngã giờ này đồng nghĩa với việc bỏ cuộc.

Sau ngày đó, cô vào bệnh viện, bắt đầu hành trình truyền hóa trị. Cô phải rời xa bạn bè, trường lớp, gác lại giấc mơ còn dang dở. “Tôi biết, vào bệnh viện thì luôn là đau đớn, hóa trị cũng vậy, tác dụng phụ của hóa trị rất nhiều. Mỗi ngày hóa trị xong là tôi bị một triệu chứng nào đó, vì thế, mỗi đêm đi ngủ tôi đều chuẩn bị tinh thần để khi sáng dậy mình sẽ đón nhận một triệu chứng khác phát ra.

Có lần tôi đang tắm vòi hoa sen thì tự nhiên thấy máu mũi, nước hòa với máu lênh láng cả nhà tắm, tôi hoảng quá gọi mẹ mang khăn vào, lúc ấy tôi nghĩ mình sẽ ngất, nhưng vẫn cố gắng mở cửa để gọi mẹ… Mỗi lần truyền tiểu cầu xong hầu như tôi đều bị dị ứng, mặt mũi người ngợm đỏ như con tôm, lại phải truyền đề xa. Khi ấy mọi người hay trêu tôi giống con đom đóm lúc bật lúc tắt…Cứ thế, tôi kiên trì để qua đợt điều trị thứ nhất", Vân Anh kể.

 Dù biết mình mắc bệnh ung thư máu nhưng nữ sinh đại học Ngoại Thương vẫn luôn tự tin, lạc quan.


Vân Anh vừa nói vừa cười với tôi, với Vân Anh, nụ cười ấy giống như một liều thuốc để cô tự vỗ về, an ủi bản thân mình. Cô nói rằng, nếu cô không tự tin thì người buồn nhất sẽ chính là mẹ cô. Bởi, từ khi biết cô bị bệnh mẹ cô đêm nào cũng lén khóc, thi thoảng lại lấy đôi tay gầy guộc của mình vuốt lên mái tóc con gái.

“Tôi rất sợ khi nhìn thấy ai khóc, vì thế mỗi khi thấy mẹ khóc tôi thường đi ra ngoài và không nói gì. Sau đó tôi mới nói: "Con chấp nhận mọi chuyện, vì thế bố mẹ hãy thật bình tĩnh để làm chỗ dựa cho con". Sau đợt điều trị thứ nhất, tôi đã được về nhà với gia đình, rất đông người thân đến hỏi thăm và động viên tôi. Mọi chuyện với tôi đã ổn hơn rất nhiều. Tôi sẽ cố gắng để đến trường, để được mặc áo cử nhân của năm sau”, Vân Anh bày tỏ.

Đau đớn vì căn bệnh ung thư máu nhưng Vân Anh luôn coi tất cả những gì xảy ra chỉ như một giấc mơ. Cô muốn giấc mơ ấy nhanh kết thúc, để khi tỉnh dậy cô lại tiếp tục được đến trường, học tập, vui đùa cùng bạn bè và viết tiếp tương lai đang dang dở.

Tâm thư của nữ sinh xinh đẹp ĐH Ngoại Thương bị ung thư máu gửi các bạn trẻ!

"Dần dần mình thấy mệt, những buổi đi bộ cùng bạn bè chỉ riêng mình lùi lũi phía cuối thở dài kêu mệt, mỗi lần trái gió trở trời hay đông sang là xương tay chân đau buốt, răng bắt đầu chảy máu, mình vẫn chỉ nghĩ là bệnh răng miệng bình thường.

Vậy mà đến một ngày, tự nhiên tim mình đập nhanh và đau nhói, đầu đập mạnh đến mức mình nghe rõ tiếng nhịp đập và không thể đứng lên đi được, cố gắng ôm đầu đi ra đường bắt xe về quê, bố mẹ đưa mình vào bệnh viện tỉnh xét nghiệm không tìm ra bệnh, nằm 1 tuần truyền máu rồi chuyển lên Hà Nội. Mình bỏ thi.

Ngày hôm nay, sau khi làm các xét nghiệp chọc dò dịch tủy và máu không kém phần đau đớn, giây phút đợi chờ kết quả từ bác sĩ nó khó tả lắm, nó như một giấc mơ mà nhân vật chính là mình chỉ muốn thức dậy.

Kết luận mình bị ung thư máu, tai ù đi, tay run lẩy bẩy. Mình không khóc, không rơi một giọt nước mắt trong khi bố mẹ mắt đỏ hoe, mẹ mình khóc nhiều lắm, mình không dám nhìn mắt họ, ngồi im như chết rồi, sau đó mình xin ra ngoài đi vệ sinh, lúc đó mình mới khóc.

 Vân Anh muốn gửi thông điệp đến các bạn trẻ: Hãy trân quý cơ hội sống.

Mình nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc bên người mình từng yêu, nhớ lại những ngày tháng bên hai đứa bạn thân đầy vui vẻ, nhớ lại những trò đùa vô bổ, ngốc nghếch cả những khó khăn đã từng trải qua cùng chị gái, mình khóc, khóc sưng húp mắt lên mà bệnh viện ngoài cái nhà vệ sinh ra thì chẳng còn chỗ nào có thể trốn vào nữa.

Bạn thấy đấy, sinh mệnh vốn rất mỏng manh, mặc dù bệnh của mình là bệnh không có nguyên nhân nhưng mình vẫn mong các bạn hãy sống một cuộc sống thật lành mạnh, hãy tập thể lực, ăn uống thật điều độ và đừng thức khuya nữa, đừng để như mình đến bây giờ ngồi nhìn bầu trời ngoài kia thấy nó xa với quá, chỉ muốn trở lại một cuộc sống bình thường mà mãi mãi không bao giờ có nữa.

Ở đây rất nhiều người trẻ bị, họ vẫn rất vui tươi và đầy mạnh mẽ, mình khâm phục họ, mình chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại giống như những thước phim Hàn Quốc mình từng xem, tiếc rằng là những thước phim kết thúc không có hậu.

Mình vẫn còn nhiều ước mơ dang dở, vẫn chưa gặp được người thương mình cả đời, vẫn chưa đc mặc váy cưới như mình từng mơ ước, vẫn chưa làm được gì cho bố mẹ.

Mình không biết mình sẽ sống được bao lâu nữa nhưng với mình và cho cả các bạn, bài tập cuối cùng không có thời hạn...

"Hãy sống thật hạnh phúc".