Trẻ em dù có trăm sai ngàn lỗi, cũng không nên đối đãi với các em ấy bằng cái tát hay đòn roi. (Ảnh minh họa). |
Đáng lẽ mọi đứa trẻ từ khi lọt lòng mẹ đến lúc lớn khôn, phải luôn được bao bọc và dỗ dành, phải luôn được giáo dưỡng và yêu thương.
Tôi đã từng chở một đứa bé bán vé số đi dọc các ngã đèn xanh đỏ để tìm mẹ. Ở cuối dãy phố, mẹ em đứng đó, mắt đỏ hoe. Mẹ ôm em vào lòng, một tay vỗ mông bôm bốp, một tay chẳng dám rời buông vì sợ lạc mất vật báu ở bên một lần nữa
- “Thằng quỷ đi đâu, mẹ tìm mày khắp chỗ. Đói lắm rồi phải không? Về thôi, may mà ở nhà mẹ còn dành cho mày ít mì gói. Thêm trứng nhé, nhất con của mẹ rồi...”.
Em vừa cười lại vừa khóc. Còn bụi đường cứ làm nước mắt tôi chảy thôi. Tôi chạy vội sang đường, chỉ mua kịp cho hai mẹ con phần cơm tối. Dúi vào túi thằng nhỏ ít tiền. Tôi phóng xe nhanh đi...
Tôi đã từng viết những bài bênh vực và lên tiếng khi các em nhỏ bị quấy rối. Ngặt nỗi, mình tôi sức yếu, chẳng biết làm gì hơn. Nhưng ít ra thêm một người đọc được, thêm một lần chia sẻ, tôi biết sẽ có thêm cơ hội để các em được bảo vệ và chở che.
Tôi cũng sẽ lên tiếng khi các em bị đánh mắng và ngược đãi.
Đừng bao giờ làm ngơ hay im lặng trước hình ảnh một đứa trẻ bị bạo hành. Trẻ em chẳng bao giờ dựng lên một câu chuyện về vấn nạn mình bị đánh đập và chửi mắng. Em đau em mới la. Em tổn thương em mới lên tiếng. Em chẳng thể chịu đựng được nữa em mới kêu gọi sự cứu giúp từ mọi người.
Một câu từ, một bài viết của tôi không đủ để áp đảo tình thế, thì cả cộng đồng sẽ cùng nhau giành lại cuộc đời bình ổn và bao bọc cho em.
Yêu thương các em!
Là khi tức giận, thay vì chửi đánh, hãy nhẹ lời khuyên dạy và dỗ dành.
Là khi bất hòa, thay vì bắt em phục tùng hoặc nghe lời mình nói, hãy nhẹ nhàng "trói" em bằng ánh nhìn của sự cảm thông, những câu nói trải lòng, và vài ba viên kẹo ngọt.
Trẻ em dù có trăm sai ngàn lỗi, cũng chẳng thể đối đãi với các em bằng cái tát hay đòn roi.
Chỉ mong sau tất cả, các em rồi cũng sẽ được sống và học tập trong an ổn và chăm lo.