Thể thao

U23 Việt Nam: Việt Nam, tiến lên!

Admin

\"Bạn phải đánh cược niềm tin vào sự thay đổi tốt đẹp. Bởi đâu có lựa chọn khác. Nếu không tin vào lớp trẻ, bạn sẽ tin vào ai? Nếu không tin vào tương lai, bạn sẽ tin vào cái gì?\"- Nhà báo Trần Đăng Tuấn nhìn nhận về kỳ tích của U23 Việt Nam.

Đã và sẽ có nhiều người, trong đó có bạn bè gần gũi trên mạng của tôi, sẽ nói cơn phấn khích “lên đồng tập thể” xung quanh U23 Việt Nam, gần thì che lấp đi những hạn chế khiếm khuyết của bóng đá Việt, rộng ra và xa ra thì che lấp những chuyện thiết thân hơn cho mỗi người và cho cả đất nước: xăng tăng giá, những dự án thuế thu nhập khắc nghiệt, lợi ích nhóm tàn phá, và cơ chế, thể chế quản lý, và biển đảo…

Họ có lý. Họ đúng, nếu nhìn thấy ở đây chỉ là niềm vui bóng đá.

Rợp cờ đỏ trên đường Hà Nội trong niềm hân hoan chiến thắng

Nhưng tôi không đồng ý với họ. Ở nơi khác, có niềm vui bóng đá thuần tuý. Với người Việt, có lẽ chưa bao giờ đó là niềm vui hay nỗi buồn thuần tuý bóng đá.

Những người phấn khích hôm nay- trong đó có tôi- chẳng quên điều gì, chẳng tìm thứ phấn khích tạm thời nào để quên những điều bề bộn của cuộc sống. Mà có muốn cũng chẳng làm được như vậy. Ngày mai, chúng ta vẫn phải đương đầu với hiện thực cuộc sống cả xấu tốt, hay dở. Và ngày mai chúng ta vẫn nên phấn khích với U23 Việt Nam.

Bởi niềm phấn khích có nguồn gốc sâu xa hơn.

Hãy nhìn nhận nào. Có một sự thật là nền bóng đá Việt bao năm trồi sụt với giấc mơ và nỗi buồn bực quanh việc đuổi theo những cái tên ở khu vực trũng của bóng đá. Nhưng chính cầu thủ Việt lần này đem lại vinh quang cho bóng đá Đông Nam Á. Khi ông Nguyễn Sỹ Hiển lặng đi khóc trên màn hình tivi, tôi hiểu xúc cảm ấy của những người cả đời say mê bóng đá.

Nhưng điều đó chưa phải là nguồn gốc niềm vui đến trào nước mắt cả triệu người, trong đó có lẽ người là fan bóng đá đã nhiều, nhưng người chẳng biết bóng đá còn nhiều hơn.

Quan trọng hơn là U23 Việt Nam cho ta thấy gương mặt của một thế hệ mới. Những khuôn mặt sáng vì trí tuệ và nghị lực. U23 cho thấy trong bóng đá người ta lớn quá vì ta cúi xuống nhiều quá. Nếu ta đứng lên và bộc lộ cho hết những gì mình có – chứ không phải là cố gắng viển vông may rủi – khi đó còn chưa biết “Mèo nào cắn mỉu nào”.

Quan trọng hơn là U23 cho thấy ta kém hơn trăm điều, nhưng không phải ta không có gì để đấu với người. Cắn răng chịu sức đè ở những chỗ họ mạnh hơn ta. Làm được điều ấy, chỉ hơn họ ở vài điều ở chỗ ta mạnh hơn, thì thua kém không là định mệnh.

Chiến thắng lịch sử của U23 Việt Nam trước U23 Iraq có công rất lớn của thủ thành Bùi Tiến Dũng.

Quan trọng hơn, những gì U23 làm được cho thấy, những vật vã, trồi sụt, ngổn ngang , thất vọng… có thể dồn ép để ta tích luỹ những điều, đến lúc nào đó khiến ta đủ sức để được thua với cuộc chơi quốc tế.

Quan trọng hơn, U23 cho thấy vẫn những con người này, trong thời gian không lâu, nếu có được người thợ cả tinh đời, nhìn ra cái mạnh tiềm tàng trong mỗi cá nhân, biết thổi luồng gió mới mà tên nó vẫn là sự tự tin, đoàn kết, thì kết quả có được khác trước một trời một vực.

U23 cho chúng ta niềm tin và hy vọng ngoài bóng đá: Rằng những vật vã và ngổn ngang, những cái đổi thay vất vả khó khăn, những tốt xấu xen ngang, có thể khiến ta nhiều lúc bi quan. Nhưng theo quy luật vĩnh hằng của cuộc sống đất nước, xuyên qua những điều đó đang lớn lên cách nhìn mới, thái độ mới, kỹ năng mới, tư duy mới. Lớp người mới lớn lên. Những tích tụ hôm nay, dù đầy mâu thuẫn, vẫn là năng lượng thay đổi bất ngờ cho mai sau. Bạn có thể vẫn giữ cho mình đánh giá về bóng đá. Không sao. Nhưng rộng ra, chuyện xã hội, cuộc đời, U23 làm được điều đó chẳng thua kém người, nếu chúng ta chẳng làm được điều như thế ngoài bóng đá, thì đâu phải điều đó chẳng thể làm, đâu phải nó không hiện thực. Vì đơn giản ta đã già rồi, đã không còn đủ ý chí. Cũng không sao. Hãy cống hiến bằng cách đứng sang bên, nếu không hỗ trợ được thì cũng đừng cản trở những lớp U23 trong mọi lĩnh vực.

Bạn phải đánh cược niềm tin vào sự thay đổi tốt đẹp. Bởi đâu có lựa chọn khác. Nếu không tin vào lớp trẻ, bạn sẽ tin vào ai? Nếu không tin vào tương lai, bạn sẽ tin vào cái gì?

Tôi mong muốn các cổ động viên bóng đá sẽ thay câu hô xưa nay”Việt Nam cố lên” bằng "Việt Nam, tiến lên”.

Cho dù thắng hay thua trong các trận đấu, thì “tiến lên” khác nhiều lắm với “cố lên”.

Hãy tin là sẽ có những lớp người Việt lớn lên từ cuộc sống nhiều trăn trở hôm nay. Họ sẽ tiến lên, vấp ngã, làm lại, rồi tiến lên. Không chỉ trong bóng đá.