Pháp luật

"U70" và phi vụ "trả hàng" ma túy ở cầu Rồng

Admin

Phiên tòa xét xử kết thúc ở buổi chiều muộn, bị cáo Nguyễn Thị Thảo (1950, trú P. Đội Cung, TP Vinh, Nghệ An) bước ra với dáng vẻ thất thần, vô định. Mức án chung thân mà TAND TP Đà Nẵng tuyên bị cáo về tội \"Vận chuyển trái phép chất ma túy\" thực sự khiến bị cáo sốc.

 Bị cáo Nguyễn Thị Thảo tại phiên tòa.


Bà tưởng rằng những ngày tháng cuối đời còn lại của mình sẽ được sống gần con cháu không ngờ đường về giờ hóa xa xôi. Điều đáng nói, người mẹ già của 5 đứa con này không biết tìm về nẻo thiện khi đã từng một lần trả giá với 14 năm ngồi sau song sắt. Sau khi chấp hành xong án phạt, những tưởng gia đình là nơi bà tìm được sự an yên tuổi già không ngờ, chỉ vì ham lợi số tiền 10 triệu đồng cho một chuyến đi, một lần nữa bị cáo đã phải trả một cái giá vô cùng đắt. Ngày 5-10-2017, lấy lý do đi vãn cảnh chùa và bốc thuốc chữa bệnh, Thảo thuê Nguyễn Cảnh Thuận chở đi lễ chùa tại Đèo Ngang. Khi đến chùa, Thảo đề nghị xuống xe để đi vệ sinh, tại đây Thảo đã nhận một bánh heroin có khối lượng 353,65 gam của một người đàn ông tên Hương (không rõ lai lịch, địa chỉ) thuê Thảo vận chuyển vào "trả hàng" tại cầu Rồng (TP Đà Nẵng). Đến ngày 6-10-2017, khi đang vận chuyển số ma túy nói trên để giao cho đối tượng tên Hương, Thảo đã bị bắt quả tang.

"Bị cáo năm nay đã gần 70 tuổi, bản thân đang bị bệnh tiểu đường rất nặng, chỉ mong HĐXX cho một cơ hội để được về với con cháu những ngày cuối đời. Bị cáo biết mình đã sai, bản thân tôi làm tôi chịu chỉ có điều tôi còn một đứa con "ngây dại" đang cần tôi...", bị cáo khóc. Theo lời bị cáo, ở quê nghèo quanh năm túng thiếu, con người ta chẳng biết làm gì để có tiền. Nghiệt ngã thay, chính nơi nghèo nàn ấy lại sản sinh ra tâm "bão" ma túy. Rồi, người người, nhà nhà cứ "nối đuôi" nhau mà bán linh hồn mình cho cái thứ ma mị ấy khiến gia đình nát tan. Và, gia đình bị cáo không nằm ngoài số đó. Người con trai lớn của bà cũng vì chìm ngập trong ma túy mà trở nên điên loạn. Nay ở cái tuổi 50, bà phải chăm người con này như một đứa trẻ lên ba. Một người con khác của bị cáo hiện cũng đang trong thời gian chấp hành án vì buôn bán ma túy... Nhìn ra xã hội, nhìn về gia đình mình và đặc biệt bà đã mất đi 14 năm tuổi xuân ở chốn lao tù đáng lẽ ra bà phải biết điều mình làm sẽ có kết cục như thế nào. Vậy nhưng, bà đã không giữ được mình, không thể chạm ngõ của sự hoàn lương. Khi được HĐXX phân tích, bị cáo đã khóc, giọt nước mắt của sự ân hận lẫn hổ thẹn với cuộc đời, với mọi người.

Bị cáo khai rằng, sở dĩ thuê Thuận lái xe vì Thuận hay chở đi chùa xin lá uống chữa bệnh tiểu đường nên mọi người không để ý. Bên cạnh đó, thủ đoạn của bị cáo trong vụ án này hết sức tinh vi đó là khi đi xe từ Nghệ An vào đèo Ngang thì đề nghị xuống xe để đi vệ sinh nhưng thực chất, khi xe vừa dừng, bị cáo liền đi vòng ra sau xe và nhận ngay gói ma túy từ Hương rồi lên xe tiếp tục hành trình. Khi HĐXX hỏi vì sao từng đi tù, con đứa điên dại, đứa đang ở tù đều liên quan đến ma túy..., bản thân bà là người mẹ, lại đang ở cái tuổi "thất thập" lại làm một việc tiếp tay cho tội phạm? Bị cáo Thảo cho rằng mình quá khó khăn nên khi nghe "việc nhẹ lương cao" thì nhắm mắt thực hiện mà không nghĩ được nhiều.

Trên thực tế, hành vi của bị cáo Thảo cho thấy có một sự thỏa thuận, bàn bạc, chuẩn bị rất kỹ từng đường đi nước bước từ trước. Bị cáo thừa hiểu, nếu dính đến con đường mua bán, tàng trữ và vận chuyển trái phép chất ma túy thì khung hình phạt rất cao nhưng vì lợi nhuận từ ma túy mang lại quá "khủng" nên bị cáo bất chấp...

Luật sư tham gia bào chữa cho bị cáo thống nhất về quan điểm truy tố, tội danh áp dụng đối với bị cáo. Luật sư chỉ đề nghị HĐXX áp dụng các tình tiết như: bị cáo tuổi già, bản thân mang bệnh nặng, đang nuôi một người con tâm thần, hoàn cảnh gia đình đặc biệt khó khăn... để giảm nhẹ hình phạt và tuyên bị cáo dưới mức đề nghị của đại diện VKS. Quả thực, ngần ấy năm "gắn bó" với chốn pháp đình, đây là một trong những phiên tòa khiến người viết ray rứt nhất. Rồi đây, chốn lao tù với mức án chung thân mà TAND TP Đà Nẵng tuyên, bà sẽ sống như thế nào. Nói cho cùng, sức khỏe của bà lúc này chẳng khác nào như sợi chỉ mành treo trước gió, mọi sự sai lầm đều phải trả giá nhưng trong hoàn cảnh này, với bà thực sự đã không còn cơ hội để làm lại cuộc đời...