Cuộc sống

Xương rồng vẫn nở hoa

Lợi Trần

Sáng vào viện thăm em, nhìn em nằm trên giường bệnh, yếu ớt và xanh xao, muốn mắng vài câu mà cuối cùng không nỡ. Ai cũng biết em vừa trải qua những mất mát tổn thương, chỉ là không hình dung nổi nó có thể khiến em nghĩ quẩn đến mức giải thoát cho mình bằng cái chết.

Em nói: "Chỉ có cái chết mới giúp em thoát khỏi những đớn đau". Nhưng em gái ơi, khi cuộc đời này mang đến cho ta một trăm lí do để khóc thì lại cho ta hàng nghìn lí do để cười.
 


Cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng, với vô vàn những khó khăn và thách thức, với những lọc lừa và cạm bẫy. Sẽ có rất nhiều khi ta cảm thấy mỏi mệt. Sẽ có rất nhiều khi ta cảm thấy hoang mang, chán nản, bất lực. Và cũng sẽ có lúc ta chẳng thể tìm ra phương hướng để đi, chán ngay cả bản thân mình, chỉ muốn buông xuôi tất thảy. Chị biết, chị và có lẽ rất nhiều người khác, cũng đã từng có những thời điểm trong đời vì một lí do gì đó mà cảm thấy cuộc sống này thật đáng chán biết bao. Đó là khi vào một ngày nào đó, cảm thấy áp lực công việc quá căng thẳng. Mọi nỗ lực của ta không được mọi người ghi nhận. Mọi cố gắng và công sức của ta như dã tràng xe cát. Ta những muốn quẳng hết, dẹp bỏ hết đi.

Là một chiều ta mệt mỏi bước về nhà, đầu đau như búa bổ. Ta chỉ muốn yên tĩnh nằm nghỉ ngơi một lúc, nhưng nhà cửa bề bộn, cơm chưa nấu, quần áo chưa giặt, và lũ trẻ đang giành nhau đồ chơi gào khóc chí chóe. Đầu ta chỉ muốn nổ tung lên.

Là khi một người ta nhất mực tin yêu cứa vào trái tim ta một nhát dao bởi sự lừa dối. Ta sẽ gào lên chỉ để hỏi đi hỏi lại một câu vô nghĩa: "Tại sao?". Ta muốn đạp đổ hết tất thảy, muốn những kẻ làm tổn thương ta phải trả giá, thậm chí ta chỉ muốn chết quách đi cho quên hết mọi khổ đau sầu muộn. Sẽ có rất nhiều những biến cố, những sự kiện ập đến với ta bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, giống như một cơn mưa rào bất chợt. Nó sẽ làm ta ướt sũng, buốt lạnh.

Chị nhớ, vào một sớm mùa đông, chị vừa ra khỏi giường đã nghe tiếng con gái reo vui: Mẹ ơi, hôm nay có mặt trời. Nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua mành cửa sổ, chị quên mất rằng ngày hôm qua trời còn đen kịt mưa giông. Mỗi ngày trôi qua đều đem đến một ngày mới, và bất cứ lúc nào ta cũng có thể bắt đầu. Từ đó chị ít than phiền về công việc hơn, ít cáu gắt với con cái hơn, và cũng học cách bớt dằn vặt người khác. Bởi chị biết, rất nhiều người mong muốn khi bắt đầu một ngày mới họ sẽ đến công ty với bao bộn bề công việc đang chờ đợi như chị, chứ không phải lang thang khắp nơi nộp hồ sơ, xếp hàng dài để được phỏng vấn, hay giấu bằng Đại học đi để được nhận vào làm công nhân ở các khu công nghiệp.

Những đứa con của chị nhiều lúc làm chị khó chịu, bực bội và mệt mỏi. Nhưng hàng ngày có bao nhiêu người chen chúc nhau ở khoa hiếm muộn của bệnh viện phụ sản để chờ được thăm khám. Bao nhiêu cặp vợ chồng tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để mong mình diễm phúc có một đứa con. Bao nhiêu người cha người mẹ đau nát ruột gan vì con mình ra đi vì một lý do nào đó. Họ chỉ mong được chăm lo, được bận bịu, được cáu gắt, được mệt mỏi vì con cái như ta.

Có lúc nào em tự hỏi: Tại sao em phải tìm đến cái chết, bạc đãi bản thân, chỉ vì ai đó làm tổn thương và đẩy em vào hố sâu của tận cùng tuyệt vọng, trong khi hình hài này là do mẹ cha cho? Cớ sao chỉ vì một người không đáng mà tổn thương đến nhiều người khác? Buồn đau thì hãy cứ khóc đi. Nếu có thể, hãy thứ tha, bởi thù hận chỉ làm ta thêm đau đớn. Nó giống như việc ta đã tự găm vào trái tim mình một viên sỏi. Mà viên sỏi ấy chỉ có ta mới có thể nhận thấy, chỉ có ta mới có thể gắp bỏ nó ra. Và em nhé, đừng khóa cửa trái tim mình lại, rồi một ngày đẹp trời sẽ có người đến mở nó ra thôi.

Hãy xem tất cả những vấp váp tổn thương chỉ là những cơn mưa đã dội xuống bất ngờ, dẫu khiến ta ướt mèm nhưng lại dạy ta biết vững vàng bước đi trong gian khó. Để giúp ta trưởng thành hơn, cứng cáp hơn, để biết mình mong manh nhưng chẳng hề yếu đuối. Cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng em thấy không, cây xương rồng vẫn nở hoa trên cỗi cằn sỏi đá.

Tác giả bài viết: Lê Giang