1 phút nóng giận và cái kết khó ngờ cho "gái ế"

Admin
Mặc kệ Dung phản đối chuyện hôn sự, bố mẹ cô đều gạt đi. Khó khăn lắm cô con gái ế chỏng chơ mới có chàng chịu rước, làm sao họ chịu để mất cơ hội tốt như vậy?

Dung đã gần 30 tuổi nhưng vẫn "ế" chỏng chơ. Bố mẹ cô sốt ruột, sợ con gái ở vậy đến già nên tìm cách nhờ người quen mai mối. Sau nhiều lần từ chối đi xem mắt, Dung không thể lần lữa mãi nên đành đến nơi hẹn.

Đối tượng xem mắt của Dung là một chàng trai tên Thiệu, trẻ hơn cô 2 tuổi. Khi Dung đến nơi, anh chàng đang ngồi chúi mũi bấm điện thoại và chẳng thèm đoái hoài đến vẻ mặt bất mãn của cô gái hơn tuổi mình.

Dung hỏi với vẻ khó chịu: "Buổi xem mắt này vừa nhìn đã biết không thành. Hơn nữa em còn nhỏ hơn chị 2 tuổi, càng nghĩ càng không thấy hợp!". Thiệu khịt mũi, rời mắt khỏi màn hình điện thoại. Anh nâng gọng kính quan sát Dung rồi nói bằng giọng châm chọc: "Nhìn trong ảnh chị đẹp hơn so với bên ngoài".

Từ nãy đến giờ Dung bị Thiệu lơ đẹp, bây giờ còn phải nghe anh ta xỉa xói chê bai nên tức giận vô cùng. Không kiềm chế được nữa, cô giật điện thoại của Thiệu ném thẳng vào bể cá cảnh của tiệm cà phê. Anh ta cuống quýt tìm cách vớt điện thoại khỏi bể cá. Nhìn chiếc điện thoại ướt sũng nước, màn hình đen kịt, khởi động thế nào cũng không lên, anh chàng nghiến răng định quay sang bắt đền nhưng Dung đã rời đi từ lúc nào rồi.

Dung về đến nhà là lập tức thông báo kết quả với bố mẹ: "Con và Thiệu không hợp nhau, bố mẹ đừng bao giờ bắt con đi xem mắt nữa". Bố mẹ cô thở dài thườn thượt. Vậy là hy vọng gả con gái lại tắt ngấm.

Thế nhưng tối hôm ấy, mẹ Dung nghe điện thoại rồi chạy đến nói với Dung. Bà bảo: "Con trai nhà ấy rất hài lòng về con, nó bảo thích con, muốn cưới con làm vợ!". Dung đang uống nước mà suýt sặc. Cô nhớ lại ánh mắt đáng sợ của Thiệu khi thấy chiếc điện thoại bị ném vào bể cá cảnh. Anh ta lúc đó thiếu điều lao đến bóp cổ cô cho hả giận chứ làm gì có chuyện thích cô đến mức muốn cưới về.

 Ảnh minh họa

Dung bối rối giải thích: "Chắc có sự nhầm lẫn nào đó, quả thực con và Thiệu không hợp nhau". Mẹ Dung cười xòa: "Mọi chuyện rõ ràng ngay thôi, bố mẹ Thiệu bảo sẽ sang nhà bàn chuyện cưới xin đàng hoàng đấy".

Dung còn đang hoang mang chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tiếng chuông cửa vang lên. Vị khách không mời xuất hiện khiến Dung chỉ biết trợn mắt nhìn. Ngoài cửa, Thiệu đứng đó, tay xách theo lẵng hoa tươi, mặt rạng rỡ chào hỏi bố mẹ Dung như thể anh ta đã là con rể của nhà này.

"Cháu rất thích tính cách của Dung. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, cháu muốn cưới cô ấy. Dù Dung hơn cháu 2 tuổi nhưng hoàn toàn không phải vấn đề", Thiệu thản nhiên nói với bố mẹ cô như vậy. Dung run rẩy nói như cầu xin: "Chị không có thời gian đùa với em, đây là cách em trả thù về cái điện thoại bị hỏng đúng không?".

Thiệu lẳng lặng nhìn Dung không nói một lời. Không phủ nhận nghĩa là anh ta đã ngầm thừa nhận những điều Dung vừa nói. Dung bắt đầu hốt hoảng thật sự. Cô không ngờ hành động trong cơn nóng giận của mình lại gây hậu quả kinh khủng thế này.

Sau hôm đó, Thiệu thường xuyên ra vào nhà Dung tự nhiên như thể anh đã trở thành viên của gia đình. Mặc kệ Thiệu "mặt dày" thế nào, Dung vẫn không thèm tiếp khách. Nhưng Thiệu không để Dung phớt lờ mình. Anh thậm chí còn xin phép bố mẹ Dung rồi thản nhiên vào phòng Dung mặc kệ cô cấm cản.

Một mình với Thiệu trong phòng, Dung run rẩy dò xét phản ứng của anh ta. Thiệu nhìn quanh rồi bảo: "Phòng của chị gọn gàng và sạch sẽ thật đấy, nếu chị trở thành vợ của em thì em sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời". Dung nghe thấy sự giễu cợt trong giọng nói của Thiệu bởi trong phòng cô, áo quần vứt loạn xạ chẳng khác nào bãi chiến trường.

Dung hít sâu một hơi rồi lớn giọng: "Biến ra khỏi phòng chị ngay, cách hành xử của em thật ấu trĩ, chị không muốn mọi chuyện đi quá xa thêm nữa". Thiệu ghé sát Dung thì thầm nham hiểm: "Gái ế chỏng chơ như chị chắc hai bác muốn tống đi lắm rồi, chị có tư cách từ chối em sao? Nếu chị không đồng ý chuyện hôn sự, em cũng không cho phép chị nên duyên với bất cứ ai khác. Chị suy nghĩ kĩ đi!".

Thiệu đe dọa xong liền xuống lầu chào bố mẹ cô rồi ra về. Dung sợ đến mức muốn ngã quỵ. Bộ mặt giả dối của Thiệu đã lộ ra rồi. Nhưng mặc kệ Dung phản đối chuyện hôn sự, bố mẹ cô đều gạt đi. Khó khăn lắm con gái mới có chàng trai chịu rước, làm sao họ chịu để mất cơ hội tốt như vậy? Cho dù Dung khóc lóc kể lể về bộ mặt thật của Thiệu nhưng bố mẹ cô không tin. Họ cho rằng Thiệu là chàng trai tốt và Dung đang làm quá mọi chuyện để tránh phải kết hôn.

Rồi ngày bố mẹ Thiệu chính thức sang nhà bàn chuyện cưới xin cũng đến. Mẹ Thiệu nhìn Dung rồi tấm tắc khen: "Con trai bác khen cháu nhiều lắm, nó còn bảo nếu không phải cháu thì nó sẽ không lập gia đình".

Dung toát mồ hôi hột khi nghe những lời đó. Thiệu đang đẩy mọi chuyện đi quá xa còn cô không biết phải làm thế nào để dừng lại trò đùa này.