Chuyện là cơ quan tôi đợt vừa rồi có nhận sinh viên về xin thực tập, trong đó có một cô gái rất xinh đẹp dễ thương do tôi hướng dẫn. Có lẽ vì thấy tôi điển trai lại chu đáo nhiệt tình nên cô em gái có chút cảm mến. Thỉnh thoảng cô ấy chủ động mời tôi ăn sáng, cà phê. Nghĩ mình là đàn ông, từ chối nhiều người ta cũng ngại nên tôi cũng nhận lời, tất nhiên tiền là do tôi trả. Trò chuyện với nhau mới nhận ra cô gái hài hước và dễ thương, thông minh thật sự.
Nếu là tôi ngày xưa, chắc chắn "con mồi" này không thể thoát. Nhưng tôi giờ đã ở vị thế khác, tôi không dám tán tỉnh cô ấy nhưng vẫn dành chút quan tâm đặc biệt. Thỉnh thoảng chúng tôi có trò chuyện qua zalo, đôi khi về công việc, đôi khi chỉ là chuyện phiếm. Tôi nghĩ nó cũng thú vị và vô hại thôi nên có buông vài câu tán tỉnh lả lơi. Ai dè vợ tôi đọc được.
|
Hôm đó, nửa đêm rồi tôi nghe tiếng vợ khóc thút thít. Tôi tưởng vợ ốm nên vội bật đèn hỏi han. Không ngờ vợ ném cái điện thoại vào người tôi: "Anh giỏi nhỉ. Chúc em ngủ ngon và mơ về anh" cơ đấy. Tin nhắn này chỉ gửi đi trước lúc anh ngủ. Nói đi, anh lừa dối tôi bao lâu rồi". Lúc nghe vợ nói, tôi có chút bối rối sợ hãi. Đúng là tin nhắn có vẻ không ổn thật. Nhưng tôi vẫn cố giải thích, thề sống thề chết không phải tôi ngoại tình. Tôi chỉ đùa với cô em đồng nghiệp cho vui thôi. Tuy nhiên vợ tôi không tin, một mực cho rằng tôi đã phản bội cô ấy.
Trưa hôm sau, lúc tôi đang ở cơ quan thì em gái tôi gọi điện hỏi: "Chị dâu viết linh tinh cái gì trên facebook thế anh?". Tôi vào trang cá nhân của vợ, một dòng trạng thái in đậm vừa được đăng lên "Những lúc như thế này cảm thấy nhớ người yêu cũ". Dưới dòng trạng thái ấy, một vài người vào trêu đùa, vài người lo lắng, vài người cho rằng vợ tôi "uống thuốc liều" không sợ chồng giận hay sao? Tôi nghĩ vợ tôi giận tôi quá nên đang tìm cách trả thù, thôi cũng kệ cô ấy muốn làm gì thì làm.
Nhưng cô ấy không dừng lại ở đó. Mỗi ngày cô ấy đăng đều đặn một dòng trạng thái lên trang cá nhân kiểu như vậy. Lúc thì "Nếu ngày xưa chúng ta đến với nhau thì giờ em không khổ thế này", lúc thì "Biết giờ này anh có còn nhớ em không?" đủ các thể loại nhớ nhung người cũ. Ấy là trên facebook, còn bề ngoài vợ tôi không thèm nói chuyện với tôi. Tôi không thể thản nhiên vờ như không khi mà những dòng của cô ấy trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, bản thân tôi cũng nhận nhiều tin nhắn qua inbox hỏi han gia đình đang có chuyện gì thế.
"Em dừng lại mấy cái trò điên rồ ấy đi" - "Tôi điên rồi, tôi bị anh làm cho điên đấy. Anh đừng tưởng tôi không biết. Lúc hai người đi ăn, đi cà phê, hú hí chát chít chuyện trò anh có nghĩ đến tôi không? Tôi viết vài câu anh đã không chịu được. Còn anh đã dành những lời tán tỉnh cho người ta bao nhiêu lần rồi?".
Đó là cách vợ tôi đang trả thù tôi đấy, cô ấy đang chọc giận để tôi tức điên lên. Cô ấy từng nói sẽ không bao giờ ghen tuông vớ vẩn, vậy mà giờ chỉ vì vài tin nhắn trêu đùa đã ghen đến mức mất hết cả lý trí. Cô ấy hành động như vậy không những làm mất thể diện của mình mà còn bôi tro trát trâu vào mặt tôi. Thử hỏi mọi người sẽ nghĩ gì khi thấy vợ tôi suốt ngày công khai viết những lời nhớ nhung người cũ như thế chứ. Tôi là đàn ông, tôi cũng biết tự ái và có lòng sĩ diện chứ. Cô ấy biết ghen, còn tôi thì không chắc?
Chuyện đã hơn một tuần rồi và vợ tôi vẫn chưa dừng cái trò ngu ngốc điên rồ kia lại. Nhiều người không hiểu còn tưởng chúng tôi sắp li hôn đến nơi rồi. Tôi cáu, tôi quát, tôi nói đủ kiểu nhưng vợ tôi cũng cứ thái độ "không nghe, không hay, không biết". Hình như vợ tôi đã chẳng còn coi tôi ra cái gì nữa. Tôi phải làm thế nào để vợ tôi thôi cái trò ngu ngốc của cô ấy đây?