Từ ngày lấy chồng, tôi rất ít khi về nhà đẻ. Chồng tôi gia trưởng, khó tính, quản lý tiền bạc trong nhà. Tôi làm gì, đi đâu cũng phải hỏi qua ý kiến của anh và không bao giờ dám "vượt quyền". Nhiều khi ấm ức, tủi thân, tôi đều cố gắng chịu đựng vì thương con còn nhỏ.
Mấy ngày trước, tôi về thăm bố mẹ đột ngột. Lúc tôi vào nhà thì không thấy ai. Nghe có tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng ngủ, mà lại nhắc đến tên mình, tôi rón rén lại gần lắng tai nghe.
Bố tôi bảo mẹ gọi điện cho tôi về đưa bà đi bệnh viện khám bệnh. Mẹ tôi rên rỉ kêu đau nhức nhưng nghe bố bảo thế thì liền trách ông không biết nghĩ cho con gái, không biết thương con: "Gọi cái B về thì chồng nó giận dữ, mình lại làm khổ nó. Thà tôi chịu đau chứ nhất quyết không làm con khó xử vì mình".
Tôi nghe mà nước mắt ròng ròng. Gần 3 tháng rồi tôi mới về thăm bố mẹ. Tôi không hề hay biết chuyện mẹ bị bệnh. Hóa ra, ông bà giấu kín chuyện này để tôi không phải lo lắng.
Tôi gõ cửa rồi bước vào. Bố mẹ thấy tôi thì sửng sốt vì bất ngờ.
Hôm đó, tôi đưa mẹ đi bệnh viện khám tổng quát tới tận 7 giờ tối mới về tới nhà. Tôi cũng nhắn tin báo cho chồng. Nào ngờ tôi vừa vào nhà, chồng đã giận dữ đập đồ đạc, đập vỡ cả ti vi trong phòng khách.
Anh chỉ mặt mắng tôi là đồ đàn bà hư, lấy chồng thì phải lo quán xuyến nhà cửa trước rồi mới tính chuyện khác sau. Tôi dám bỏ bê nhà cửa, con cái để lo chuyện bao đồng là đáng bị đuổi ra khỏi nhà.
Tôi lạnh lùng nhìn chồng rồi bước qua đống ngổn ngang, vào phòng thu dọn đồ đạc và gọi xe taxi về nhà mẹ đẻ. Chồng tôi sững sờ vì không nghĩ tôi dám "bỏ chồng". Nhưng tôi không cần một người đàn ông gia trưởng, độc đoán, cộc cằn như thế.
Từ đó đến nay, cuộc sống của tôi bình yên, thoải mái hẳn. Nhưng chồng lại lằng nhằng không chịu ký đơn. Anh ta còn đến nhà vợ tìm tôi, xin lỗi và hứa hẹn sẽ thay đổi. Liệu tôi có nên cho chồng một cơ hội nữa không?