Ngay từ khi mới về làm dâu, ngay bữa cơm đầu tiên, mẹ chồng đã tuyên bố từ nay việc chợ búa bếp núc bà để tôi quán xuyến lo liệu. Tôi cũng biết đó là việc phận dâu con phải làm. Tôi đi chợ hàng ngày, thức ăn mua đầy đủ, bữa nào về sớm thì tôi nấu, không thì mẹ chồng trợ giúp.
Bố mẹ chồng tôi là viên chức về hưu. Tôi không biết lương ông bà bao nhiêu nhưng từ ngày tôi về làm dâu, bà không đóng góp cho tôi một đồng nào tiền chợ. Lúc đầu tôi cũng không suy nghĩ gì, nhưng càng ngày mẹ chồng càng hay so bì bà nọ bà kia được con dâu mua cho sữa nọ sữa kia, thực phẩm chức năng đắt tiền các kiểu và ngỏ ý tôi mua cho ông bà tẩm bổ.
Bữa ăn hàng ngày mẹ chồng cũng thường xuyên muốn thay đổi món. Cuối tuần nào cũng gọi vợ chồng anh cả và hai đứa cháu sang rồi bảo tôi cháu thích ăn món này món kia để tôi đi chợ mua về nấu. Đó là chưa kể vào những ngày hè nắng nóng như thời điểm này, điều hòa ông bà ở nhà bật cả ngày, mấy cái quạt làm việc hết công suất.
Chồng tôi làm bên IT, lương chưa đến hai chục triệu, còn tôi là nhân viên bán hàng siêu thị, cộng cả lương cả doanh số mỗi tháng cũng chỉ ngót nghét 7-8 triệu. Mỗi tháng chồng đưa tôi mười triệu, còn lại bao nhiêu anh giữ. Chừng ấy tiền, với mức sống ở thành phố này, lại còn nhiều đòi hỏi như mẹ chồng, tháng nào tiền lương cũng hết veo.
|
Tôi xưa nay vốn tính tiết kiệm, cái gì cần tiêu mới tiêu, ngoài ra tính dành một khoản để phòng khi có chuyện đột xuất hoặc sau này lo cho con cái. Thế nhưng cứ được một khoản thì mẹ chồng lại gợi ý muốn mua cái nọ cái kia. Gặp phải hôm bà rủ đi siêu thị thì tôi chỉ có nước đem bao nhiêu tiền cũng nhẵn túi.
Hồi là dâu mới, tôi không dám hó hé nửa lời, cắn răng chi tiêu, những tưởng là bà sẽ đóng góp chi phí sinh hoạt hàng ngày để tôi lo trong nhà. Không ngờ hơn nửa năm rồi, không thấy mẹ chồng đả động gì đến chuyện đó.
Đợt vừa rồi, chồng tôi dở chứng cá độ bóng banh. Anh về nhà bảo tôi đưa anh mười lăm triệu. Tôi nói không có, anh không tin. Anh nói mỗi tháng anh đưa tôi mười triệu, cộng lương của tôi nữa chẳng lẽ không tiết kiệm được đồng nào.
Tôi nghĩ đây là thời điểm hợp lý để nói với chồng việc đề nghị ông bà góp thêm tiền sinh hoạt. Ông bà già rồi, chẳng chi tiêu gì, tiền cất để làm gì đâu, sao không chia sẻ khó khăn với con cái. Chồng tôi vừa nghe đến đó liền làm ầm lên, nói tôi nhỏ mọn tính toán, đến bữa ăn hàng ngày cũng bắt bố mẹ chồng đóng tiền. Anh nói, ngày con còn nhỏ thì bố mẹ nuôi con, giờ bố mẹ già rồi thì con nuôi bố mẹ, đó là chuyện đương nhiên, anh cấm tôi hở mồm ra nói chuyện tiền nong với ông bà.
Lúc đó tôi cũng đang bực bội liền cãi nhau tay đôi với anh, nói bố mẹ anh nuôi anh chứ có nuôi tôi ngày nào đâu mà tôi phải hầu hạ chăm sóc họ. Ngay lúc đó chồng tôi giang tay tát tôi một cái khiến tôi ngã dúi dụi, nói tôi ăn nói hỗn láo rồi đi khỏi nhà.
Ngày chưa lấy anh, tôi thấy anh lúc nào cũng quan tâm bố mẹ. Tôi nghĩ người con có hiếu thì sẽ là người chồng tốt. Lại nghĩ, anh cả đã ở riêng, vợ chồng tôi ở đó không phải lo chuyện nhà cửa, ông bà lại có lương hưu chắc cuộc sống cũng dễ thở chứ không nặng gánh. Giờ thì tôi quá chán nản với việc ăn bữa nay biết bữa nay, tiền có đồng nào bay đi đồng ấy. Đã vậy lại gặp phải anh chồng lúc nào cũng bảo phải chăm sóc bố mẹ chu đáo, ông bà nói muốn ăn gì thì mua, thích thứ gì thì biếu.
Nếu cứ sống thế này, một mai có con, tôi không biết lấy gì để lo cho con. Tôi đang phân vân không biết có nên nói chuyện tế nhị này với mẹ chồng để ông bà đóng góp sinh hoạt phí hay không? Liệu con yêu cầu bố mẹ góp tiền ăn hàng tháng có phải là quá đáng không?