Bị phát hiện ngoại tình, chồng trách ngược tôi "biết mà không ngăn chặn sớm"

Admin
Tôi, như hầu hết nhiều người đàn bà khác, yêu và tin chồng mình vô điều kiện. Tôi luôn nghĩ, chúng tôi cưới nhau từ thời hai đứa còn hai bàn tay trắng, khó khăn lắm mới mua được đất, khó khăn lắm mới làm được nhà, vất vả lắm mới nuôi được hai đứa con trai ngoan ngoãn khỏe mạnh như vậy. Bây giờ, hai vợ chồng chỉ cần chú tâm kiếm tiền để lo cho gia đình thôi, có ngờ đâu, chồng tôi lại sinh tật.

 

Chuyện bắt đầu từ khi tôi phát hiện ra chồng tôi cài mật khẩu điện thoại. Điện thoại của anh ấy, hồi nào tới giờ tôi có quan tâm đâu. Nhưng bình thường tiện tay tôi cũng có cầm điện thoại của anh vào mạng. Hôm đó tôi không vào được vì anh cài mật khẩu. Anh đọc mật khẩu cho tôi, giải thích mấy thằng đồng nghiệp hay nghịch nên cài mật khẩu cho chắc ăn. Tôi tin. Nhưng mấy hôm sau, vẫn mật khẩu ấy tôi không vào được nữa, có nghĩa là chồng tôi đã đổi mật khẩu khác.

Tôi thường nghe mọi người nói rằng chỉ có gì khuất tất thì vợ chồng mới giấu nhau mật khẩu. Một lần tôi theo rình anh mở điện thoại, biết được mật khẩu, tự nhủ không biết chồng có gì giấu mình không mà mình biết mật khẩu này lại thay mật khẩu khác. Những khi có nhà, anh ít khi rời điện thoại, kể cả vào nhà vệ sinh. Nhưng khi ngủ thì anh ấy đâu có giữ điện thoại được. Tôi lần mò vào điện thoại anh ấy. Hộp thư facebook không có gì. Tôi lần mò sang zalo, đáng chú ý là anh ấy thường xuyên chat chít với một cô gái có tên Ruby. Cuộc nói chuyện dài, thường xuyên mỗi ngày nhưng cũng chưa có gì đáng chú ý ngoài những lời hỏi thăm, vu vơ chuyện này chuyện nọ.

Ruby là gì, nó là tên một loại đá quý. Lưu tên người ta là Ruby chắc chắn có vấn đề. Tôi bắt đầu công cuộc theo dõi chồng, quyết tìm ra chứng cứ.

Ngày này qua ngày khác, đợi đến khi anh ngủ tôi lại lần mò điện thoại vào zalo của anh. Những tin nhắn họ dành cho nhau ngày một nhiều, câu chữ càng ngày càng tình cảm. Tôi mệt mỏi kinh khủng nhưng không để lộ cho chồng biết. Tôi vẫn chăm sóc cơm nước cho anh đàng hoàng, không có thái độ gì bực mình gắt gỏng. Trong khoảng hơn một tháng theo dõi anh, tôi sút gần 4kg, y như người bị bệnh gì đó.

Mỗi ngày đọc tin nhắn, tôi chỉ cầu nguyện họ đừng nói gì quá đáng, đừng tán tỉnh yêu đương, đừng hẹn hò nhau. Nếu không, coi như chấm hết. Rồi ngày đó cũng đến. Tôi vừa đọc tin nhắn họ viết cho nhau vừa khóc:

- Em biết yêu anh là sai, là có lỗi với chồng con nhưng em không dừng lại được

- Nếu có lỗi thì cả hai cùng có lỗi chứ không phải riêng em. Em đừng ngoái nhìn lại, hãy chỉ nghĩ đến chúng mình thôi, có được không?

Rất nhiều những tin nhắn khác, họ nói yêu nhau, nhớ thương nhau đến ruột gan đau thắt. Từng chữ từng chữ như mũi kim đâm vào tim tôi đau nhói. Bằng chứng ấy đã đủ để chứng tỏ anh ấy ngoại tình chưa? Họ đã ăn nằm với nhau chưa? Tôi nhất định phải làm rõ.

Khi nghe tôi hỏi “Ruby là ai” chồng tôi tái mặt, anh hỏi “Em xem điện thoại của anh à?”, “Sao em không thể xem, em không xem điện thoại của chồng mình được hả”. Lúc đầu anh chối, nói chỉ tán tỉnh trên mạng cho vui. Sau rồi biết tôi theo dõi anh hơn một tháng trời để tìm bằng chứng thì bất ngờ chồng tôi nổi cáu:

“Em theo dõi anh hơn một tháng trời, sao em không tìm cách ngăn anh lại. Em biết mấy trò tán tỉnh trên mạng là như thế nào không? Là lúc đầu chỉ tán cho vui thôi, nhưng mưa dầm thấm lâu, càng dấn vào càng sâu. Nếu ngay từ đầu em cảnh báo anh thì anh đã dừng lại ngay rồi, đằng này em biết mà làm ngơ để anh ngày càng dấn sâu vào. Em muốn có bằng chứng để làm gì, để ly hôn hay là sao? Em có chồng mà không giữ lại còn tạo cơ hội để chồng sai lầm. Bây giờ tự em làm em đau rồi đấy, em hả lòng hả dạ chưa?”.

Lúc đó tai tôi như ù đi, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Rõ ràng là chồng tôi có lỗi với tôi. Anh đang sai mà, sao anh lại đổ hết lỗi cho tôi, còn nói gì mà tôi phát hiện mà không tìm cách ngăn chặn, gì mà không giữ chồng mà cố tình để chồng sai?

Mấy lâu nay nhà tôi như có đám ma. Tôi chẳng muốn nói năng gì, cơm cũng không nuốt nổi. Chồng tôi thì thi thoảng lại đưa bộ mặt ủ rũ nói vài câu xin lỗi, nhưng nói đi nói lại vẫn cho rằng do tôi mà anh trượt xa đến thế. Đã có lúc tôi cũng nghĩ hay là mình sai thật. Nếu ngay từ đầu khi phát hiện họ hay nói chuyện với nhau, tôi tìm cách ngăn chặn để anh sợ mà dừng lại. Đằng này tôi âm thầm theo dõi, họ có thời gian nói chuyện nhiều mà thành thân thiết.

Chồng tôi nói anh ấy sai, nhưng tôi biết anh sai mà không ngăn cản là tiếp tay cho tội ác. Có phải để đến nông nỗi này tôi cũng có một phần trách nhiệm, hay là chồng tôi “vừa ăn cướp vừa la làng”?