Cảm ơn anh đã ra đi cùng cô ấy

Admin
Gần 30 năm sống trên đời, em đã rất nhiều lần hối hận với những quyết định của chính mình. Thế nhưng, đến giờ phút này em nhận thấy để anh rời đi cùng người phụ nữ ấy là quyết định đúng đắn nhất đời của em.

 Ảnh sưu tầm internet

Em và anh yêu nhau hơn năm tháng, kết hôn được hơn ba năm thì anh đã có người phụ nữ khác. Ngày em phát hiện sự thật động trời đó, em đã rất đau khổ, rất tổn thương, đã khóc rất nhiều. Ngày hôm đó, bao quanh em là hàng trăm, hàng ngàn nỗi sợ. Sợ anh không còn bên em nữa. Sợ anh sẽ rời bỏ em. Sợ con sinh ra sẽ không có bố. Sợ gia đình chúng ta vừa dựng xây đã đổ vỡ ngay tức thì. Và rồi, em đã quyết định đi gặp người con gái ấy. Người con gái anh dành cả thanh xuân để yêu thương, người con gái mà dù cô ấy có tổn thương anh đến đâu thì anh vẫn luôn tha thứ. Cô gái ấy xinh đẹp, thông minh, sắc sảo. Mọi thứ của cô ấy đều hơn hẳn em từ nhan sắc đến trí tuệ.

Ngày hôm ấy, em vẫn còn nhớ, cô ấy đã nói với em một câu: “Tình yêu không chỉ do duyên mà còn do cả phận. Em và anh ấy có duyên gặp gỡ, có duyên vợ chồng nhưng không có phận với nhau. Chị với anh ấy vừa có duyên lại vừa có phận nên dùng dằng đến bao lâu nữa cũng không thể dứt tình”. Rồi chị ấy kể cho em nghe về chuyện của hai người. Rằng hai người đã yêu nhau như thế nào. Rằng hai người không thể buông tay ra sao. Rằng dù cố gắng đến mấy thì tình yêu của họ cũng không thể chấm dứt. Hôm ấy, em không biết mình đã trở về nhà như thế nào. Em cứ bước đi trong vô thức, bước đi khi nước mắt vẫn đang rơi

Và rồi, dù em níu kéo đến thế nào, van xin anh ra sao thì anh vẫn quyết định ra đi, vẫn quyết định đến với tình yêu đích thực của đời mình. Ba năm hôn nhân của chúng ta cũng chính thức chấm dứt. Ban đầu, em đã nghĩ, em sẽ phải sống ra sao nếu không có anh, cuộc sống của em sẽ trở nên như thế nào nếu thiếu người đàn ông em yêu nhất trên đời. Nhưng rồi, mọi việc diễn ra yên ả hơn em nghĩ. Em vẫn có thể sống tốt khi không có anh, vẫn có thể vững bước khi thiếu anh, vẫn có thể làm mọi việc khi chỉ có một mình.

Thời gian cứ dần trôi, đã hơn tám năm kể từ ngày anh rời bỏ em. Tám năm đã trôi qua, biết bao việc đã đổi khác. Từ khi anh ra đi em đã từng nghĩ có lẽ suốt cuộc đời này em cũng không thể tìm được ai để thay thế hình bóng anh trong trái tim em, không ai có thể khiến em cười như anh, và cũng chẳng có ai có thể mang lại cho em sự ấm áp, hạnh phúc như anh đã từng cho em. Thế nhưng, giờ đây em đã tìm được một người có thể khiến em hạnh phúc. Anh ấy nhẹ nhàng, biết quan tâm, biết chiều chuộng và vô cùng yêu thương em.

Giờ phút này em đã nghĩ nếu như ngày ấy em không buông tay anh ra, em không để anh ra đi thì giờ đây cuộc sống của em sẽ như thế nào. Có lẽ nó sẽ là địa ngục khi vợ chồng bên nhau mà luôn cảm thấy cô đơn, luôn cảm thấy lạnh nhạt và nhàm chán.

Anh à! Em đã hành động đúng phải không anh. Buông tay anh ra, để anh bước ra khỏi cuộc đời em, để rồi tự cho mình một cơ hội khác đón nhận người đàn ông dành riêng cho mình. Cô ấy đã nói đúng: “Ai đã định sẵn là của mình thì dù có xa cách nhau lâu đến mấy thì vẫn có lúc sẽ tìm lại được nhau, sẽ trở về bên nhau. Còn người đã không thuộc về mình thì dù có cố gắng đến mấy, có cố tỏ ra hạnh phúc đến mấy thì cuối cùng cũng chỉ nhận lại toàn nỗi đau và sự cô đơn mà thôi”.