Dạo này sáng nào mẹ tôi cũng mang len ra cửa ngồi đan mũ đan khăn. Tôi biết đó là thói quen của mẹ khi có chuyện buồn. Mà gần đây nhà tôi cũng xảy ra chuyện thật. Vừa tháng trước rộn ràng rạp cưới mừng anh trai tôi lấy vợ, tháng này chị dâu đã nộp đơn ly hôn rồi.
Anh tôi và chị dâu là bạn thanh mai trúc mã. Họ quen nhau từ năm 9-10 tuổi, khi ấy nhà tôi mới chuyển từ ngoại ô lên trung tâm thành phố theo đơn vị công tác của bố.
Chị Huyền sống ở con ngõ bên kia đường chỗ có giàn hoa giấy 7 màu. Anh em tôi đi học hay chạy qua lối tắt ngang cổng nhà chị, lần nào tôi cũng xuýt xoa khen hoa nhà ai đẹp quá. Một lần anh Quân bứt cành hoa giấy cho tôi nên bị con chó nhà chị Huyền đuổi chạy ngã đứt dép. Bố chị Huyền dắt theo con gái sang hỏi thăm, thế là hai anh chị bắt đầu làm bạn.
Trùng hợp làm sao anh chị lại học cùng khối với nhau. Tôi học dưới anh chị 2 khoá. Từ lúc quen chị Huyền là anh Quân “bỏ bom” em gái, để tôi đi bộ một mình còn anh thì đạp xe đèo bạn hàng xóm đến lớp. Tôi cay cú lắm nhưng thấy chị Huyền xinh lại hay cho quà vặt nên không thèm chấp nhặt nữa.
Gia đình tôi và gia đình chị Huyền cũng trở nên thân thiết hơn sau vụ chó đuổi. Chuyển đến nơi mới lạ lẫm chẳng quen ai, bố mẹ chị Huyền đã giúp đỡ bố mẹ tôi rất nhiều trong việc thích nghi với cuộc sống nơi phố thị.
Hàng xóm xung quanh hay trêu Quân Huyền chơi thân với nhau khéo lớn lên lại kết duyên vợ chồng. Bố mẹ tôi nghe thấy toàn cười bảo bạn thân thì làm sao yêu nhau được. Ấy thế mà đùng cái năm lớp 11 anh Quân tỏ tình với chị Huyền luôn!
Tuy bất ngờ nhưng hai nhà cũng nhiệt liệt ủng hộ đôi bạn trẻ. Mẹ tôi với mẹ chị Huyền còn vui đến nỗi tính luôn chuyện may áo dài đôi nếu kết thành thông gia. Tôi nghĩ có chị dâu như Huyền thì cũng tốt, vừa quen thân từ nhỏ lại vừa ở gần nhà.
Trải qua bao lần cãi nhau ầm ĩ làng xóm thì anh Quân chị Huyền cũng chốt sẽ cưới nhau. Gia đình hai bên mừng lắm, tôi cũng sốt sắng đi đặt may váy đẹp để ăn cưới anh chị. Nhưng trước khi anh tôi kịp cầu hôn thì một chuyện động trời xảy ra.
Chị Huyền âm thầm đi khám và phát hiện bị vô sinh. Lý do cụ thể thì chị không nói rõ. Tưởng pha này tình duyên của anh chị sẽ đứt, song không ai ngờ anh Quân lại kiên quyết lấy chị Huyền về. Anh tuyên bố một câu khiến ai cũng nể phục: “Con cưới Huyền chứ không phải cưới một đứa trẻ, con sẽ không bao giờ bỏ rơi Huyền”.
Chị dâu tương lai của tôi cũng mấy lần đòi chia tay rất gay gắt. Chị bảo không muốn ảnh hưởng đến cuộc đời của anh Quân, không muốn gia đình nhà tôi tuyệt đường hậu duệ. Người lớn hai nhà rầu rĩ chẳng biết làm sao còn anh chị thì mâu thuẫn với nhau suốt.
|
Trong lúc chị Huyền buông xuôi muốn vứt bỏ tất cả thì anh Quân lại là người kiên nhẫn níu tay chị. Anh thuyết phục bố mẹ rằng vẫn còn tôi là tia hy vọng cuối, sau này tôi sẽ sinh cháu cho ông bà. Còn anh thì có thể nhận con nuôi, hoặc tìm cách thụ tinh nhân tạo nếu chị Huyền muốn.
Tình cảm chân thành của anh tôi khiến ai cũng cảm động. Hai mẹ hai bên cũng tâm sự với chị Huyền rất nhiều, làm công tác tư tưởng để chị lạc quan hơn. Cuối cùng sau mấy tháng xáo trộn thì đám cưới cũng chốt.
Tưởng khó khăn đã được giải quyết nhưng sát ngày cưới drama vẫn xảy ra. Tâm lý chị dâu tương lai có vẻ không ổn định, ngày nào tôi cũng thấy họ gọi điện cãi nhau và còn sang tận cửa nhà để nói chuyện khá gay gắt. Nghe mẹ kể lại là chị dâu không vừa ý với công tác chuẩn bị, chê từ chỗ may áo dài áo cưới cho đến chỗ đặt tráp ăn hỏi. Hôm chụp ảnh cưới chị Huyền còn quát mắng anh tôi ngay giữa đám đông vì mang nhầm giày. Mẹ tôi đi theo hộ tống phải can ngăn mãi mới xong việc.
Tự dưng lúc ấy tôi thấy thương anh Quân vô cùng. Vốn dĩ tính cách họ trái ngược nhau, anh tôi hơi đoảng còn chị Huyền thì kỹ tính quá mức. Chị hay bắt bẻ anh những chuyện bé tí teo. Không hợp nhau nhưng họ vẫn yêu nhau suốt bao năm trời, ai cũng tưởng họ sinh ra để dành cho nhau nhưng có lẽ đến chương hạnh phúc cuối cùng thì lại không như ý muốn.
Thậm chí lúc anh Quân ôm chặt chị Huyền trước mặt mọi người để thể hiện quyết tâm lấy chị làm vợ thì chị còn gạt anh ra, nói anh đừng ra vẻ thương hại. Yêu mà không có lòng tin thì sống với nhau cũng chẳng được lâu bền. Tôi nhìn anh chị mà cảm thấy ái ngại.
Vì chuyện chị Huyền vô sinh khá nhạy cảm nên mọi người hạn chế nhắc đến. Bao năm qua bố mẹ tôi thương chị Huyền như con gái, thấy số phận chị éo le nên họ cũng cố gạt hết lo lắng để giúp chị làm cô dâu xinh đẹp.
Đám cưới diễn ra rất suôn sẻ, anh tôi vui hơn 30 mùa Tết cộng lại. Tuần trăng mật anh dốc túi mua tour đi tận Phượng Hoàng Cổ Trấn, chụp một album ảnh tuyết rơi như ước mơ của chị dâu. Thấy anh chị tân hôn hạnh phúc ai cũng mừng.
Ấy thế mà trở về sau chuyến trăng mật ít lâu, vợ chồng anh Quân lại lục đục.
Chị dâu bị cảm sẵn từ sau đợt đi chơi ngắm tuyết, về còn lây cúm của đồng nghiệp nên ốm bệt ở nhà. Dù có mẹ tôi ở nhà chăm sóc nhưng chị Huyền khóc lóc bảo anh Quân không thương chị, vợ ốm mà vẫn đi biền biệt cả ngày. Thương vợ nên anh tôi đành xin nghỉ phép mấy bữa. Và bi kịch cũng bắt đầu từ đây.
Chị Huyền không ăn uống được gì nên anh Quân tự vào bếp nấu cháo. Tôi nếm thử thấy cháo rất ngon, nhưng anh tôi lại quên béng mất chuyện vợ anh không ăn được hành. Bình thường với người ốm ăn cháo hành rất tốt, nhưng chị Huyền vừa khó ở vừa khó tính nên chi tiết này khiến chị cáu ầm lên.
Chị quát anh tôi không ra cái gì, than rằng yêu nhau bao năm anh vẫn chẳng nhớ thói quen của chị. Cả tôi lẫn mẹ đều rất sốc khi thấy chị làm quá lên, không ăn hành thì nhặt ra cũng được chứ đâu nhất thiết phải bé xé ra to. Thậm chí chị Huyền còn bồi thêm câu cuối rất gay gắt, chưa ăn miếng nào chỉ ngửi mùi thôi đã chê nồi cháo anh Quân nấu "thua cả nồi cám heo".
Lần này thì chị Huyền đã đi quá giới hạn khiến anh tôi không nhịn nổi nữa. Tôi biết anh rất giận nhưng không trút vào đâu cả, anh lẳng lặng khoác áo rồi dắt xe ra khỏi nhà. Nửa tiếng sau anh về, cầm theo cái chăn ra phòng khách ngủ.
Rồi hôm sau anh tôi thông báo sẽ ly hôn. Người gửi đơn là chị Huyền, và chị cũng xách đồ đi bộ về nhà mẹ đẻ. Quá mệt mỏi với tính khí thất thường của chị nên cả hai bên nhà đều im lặng, chẳng thấy ai thắc mắc điều gì. Đám cưới vừa diễn ra được 1 tháng nhưng tôi cảm giác như lâu lắm rồi. Nó cũng không đọng lại chút cảm xúc gì hết, như sự thờ ơ mà chị Huyền dành cho anh tôi.
Lòng người thay đổi đáng sợ thật. Dù tôi rất thương chị Huyền và biết chị bị tự ti sau biến cố mắc vô sinh, nhưng chẳng hiểu vì sao mà chị cứ hành xử tiêu cực như thế chứ. Và giờ từ 2 người buồn đã biến thành 2 ngôi nhà ảm đạm...
Tác giả: Tiểu Ngạn
Nguồn tin: phunuvietnam.vn