Từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ lẫn chút ganh tị với chị gái mình. Chị tôi không chỉ xinh đẹp mà học rất giỏi. Suốt mười mấy năm liền chị luôn nhận được học bổng của trường. Với bố mẹ tôi mà nói, chị chính là niềm hãnh diện nhất.
Khi học đại học cũng vậy, chị luôn là tâm điểm của khoa và bố mẹ tôi chưa từng phải lo tiền đóng tiền học cho chị. Chị vừa học, vừa làm thêm, vừa nhận học bổng mà có thể sống tốt suốt 4 năm trời. Rồi chị ra trường đi làm và dành dụm tiền để bố mẹ tôi sửa nhà, cho tiền tôi đi học. Mỗi khi nhắc tới chị, xóm tôi ai cũng tấm tắc khen.
Hai năm trước, chị dẫn người yêu về ra mắt. Anh ấy là đồng nghiệp của chị. Cao ráo, cư xử nhẹ nhàng, ăn nói khiêm tốn là những nhận xét của bố mẹ tôi. Riêng tôi, tôi còn thấy anh ấy rất chung tình với chị. Dù đến làm khách nhưng anh ấy không ngại ngùng đeo tạp dề vào bếp phụ chị nấu ăn. Nhìn hai người họ cứ ríu rít hạnh phúc, tôi và mẹ cũng đành rút lui để nhường chỗ cho họ. Mẹ tôi còn mừng thầm, cho rằng chị gái tôi đã tìm được đúng người có thể gửi gắm cả đời.
Mẹ tôi mừng thầm vì chị đã tìm được đúng người để gửi gắm cả đời. (Ảnh minh họa) |
Sau ngày đó, người yêu chị rất hay đến nhà tôi chơi. Lần nào đến anh ấy cũng mua thứ gì đó cho mọi người. Khi thì anh ấy gửi bạn ở tận Đắk Lắk vài gói cà phê nguyên chất cho bố tôi thưởng thức. Khi thì mua tặng mẹ một cái đồng hồ mới để bà xem giờ đi chợ cho tiện. Khi thì mua cho tôi bộ sách mới, cái cặp mới. Hè năm nay anh ấy còn mua tặng tôi một cái laptop mới toanh để tôi thuận tiện làm đồ án tốt nghiệp đại học. Cũng không biết từ khi nào, nhà tôi đã xem anh ấy như con cái trong nhà.
Đặc biệt, trong suốt 2 năm, tôi chưa từng thấy chị mình buồn lòng hay giận dỗi với anh. Hai người họ lúc nào cũng hạnh phúc ngập tràn, lúc nào cũng ngọt ngào với nhau. Chị tôi còn hay khen anh ấy biết nhịn người yêu, chị có nũng nịu quá đáng đến đâu anh ấy cũng chịu đựng được.
Không chỉ tôi mà cả hàng xóm cũng rất thích anh. Ra đường gặp ai anh ấy cũng cúi chào lịch sự. Đặc biệt anh ấy rất thích trẻ nhỏ. Cứ có đứa trẻ nào vào nhà tôi chơi, anh ấy cũng dẫn đi mua bánh kẹo cho. Theo dự định, anh chị sẽ tổ chức đám cưới vào tháng 10 năm nay và sẽ sinh con ngay.
Thế mà bi kịch lại xảy ra đúng một tháng trước khi tổ chức đám cưới. Vào dịp nghỉ lễ, anh chị đi Đà Lạt chơi bằng xe máy theo đoàn phượt. Trên đường về, vì đường trơn nên ngã xe. Anh bị văng ra xa hơn chị và đầu đập vào tảng đá bên đường. Bạn bè đưa anh chị vào bệnh viện rồi báo tin cho gia đình tôi và nhà anh.
Cũng may chị không bị nặng, chỉ trầy xước phần da nhưng choáng váng, sợ hãi nên ngất đi. Không những thế, bác sĩ còn thông báo chị tôi đã có thai hơn 1 tháng. Thai nhi bị động nên yêu cầu bố mẹ tôi phải giữ chị nằm yên trên giường vài ngày.
Chỉ hai ngày mà chị héo úa, tàn tạ đến thảm thương. (Ảnh minh họa) |
Còn người yêu chị thì bị chấn thương đầu. Suốt một tuần trời chị khóc ròng rã cầu nguyện anh qua khỏi. Nhưng phép màu không xảy ra. Anh ấy không chống chọi được. Khi bác sĩ báo tin người nhà vào nhận anh về, chị tôi đã ngất đi.
Những ngày làm tang anh, chị cứ ngồi thẫn thờ, chẳng muốn ăn uống gì. Mẹ tôi xót con đưa sữa tận miệng chị mới hút vài cái rồi lại thôi. Chỉ 2 ngày mà nhìn chị cứ như biến thành người khác, tàn tạ, héo úa thảm thương.
Bất ngờ nhất là khi đọc tên những người thân trong gia đình anh, chị tôi nhất quyết đòi trưởng họ đọc tên chị ở vị trí vợ anh. Bố mẹ tôi, bố mẹ anh can ngăn thế nào cũng không được. Cuối cùng, bố mẹ tôi đành cho chị đứng tên vợ anh với hy vọng sau tang lễ chị sẽ tỉnh táo hơn.
Không ngờ, giờ chị lại đòi dọn đồ qua nhà anh ở để thờ phụng anh cả đời. Chị nói chị đang mang thai con anh, đã là vợ anh rồi. Cả đời này chị sẽ không lấy chồng nữa để giữ trọn tình với anh. Bố tôi than trời, mẹ tôi khóc suốt. Để giữ chị, mẹ đành nói đợi thai chị ổn định rồi bà cho đi nhưng tôi biết bố mẹ không hề muốn. Tôi thấy chị mà đau lòng quá. Tôi và gia đình phải làm sao để chị từ bỏ ý định đây?