Chồng nằng nặc đòi về quê sống

Admin
Anh nói muốn có tình cảm gia đình, chăm sóc ba mẹ. Tôi không nghĩ như vậy bởi tụi tôi giận nhau nên anh nói vậy thôi.

Tôi và chồng mình đã yêu rất lâu rồi mới cưới, đi được 2 năm hôn nhân nhưng giờ cả hai đều muốn dừng lại. Tôi và anh đều mệt mỏi, cuộc sống không còn màu hồng nhưng nó hoàn toàn khác so với tưởng tượng. Tự dưng bây giờ anh đòi về quê sống, trong khi chúng tôi có một căn hộ ở thành phố dù ở quận hơi xa trung tâm. Quê anh cũng sát thành phố thôi nhưng đi lên chỗ làm việc cũng cả tiếng rưỡi nếu không kẹt xe, thật sự tôi cảm thấy quan điểm sống hay cách nhìn nhận của bản thân và những người bà con hàng xóm ở dưới quê anh không giống nhau, dù vị trí cũng hơi gần thành phố nhưng tư tưởng thì không gần tí nào.

Anh nói lý do vì muốn có tình cảm gia đình, muốn chăm sóc ba mẹ, tôi không nghĩ như vậy bởi tụi tôi giận nhau nên anh nói vậy thôi. Nếu như về đó thì con cái sau này không thể có được môi trường tốt để phát triển, rồi công ăn việc làm của cả hai đứa nữa. Với một người phụ nữ hiện đại, tôi thật sự thấy lạc lõng, huống gì sống chung với cả vợ chồng của em chồng. Không phải tôi nghĩ xấu nhưng cả hai đều chưa tốt nghiệp cấp 3, cưới nhau khi chưa được 20 tuổi, có thể hình dung được một phần nào tính cách của cả hai.

 Ảnh minh họa.

Còn một chuyện nữa, 2 năm rồi nhưng anh vẫn không muốn có con. Tôi còn trẻ và vẫn đang trong thanh xuân phơi phới của mình, tôi cũng không thích con nít lắm nhưng ít ra ý thức được là phụ nữ của gia đình thì phải có con không sớm thì muộn. Nếu giờ có bầu thì cũng là 3 năm sau khi cưới mới có đứa con đầu lòng, như thế là sớm lắm sao? Anh bảo vì muốn lo cho sự nghiệp của mình, vì anh còn nợ để làm ăn, vì anh còn trẻ (tụi tôi gần bằng tuổi, cũng 28-29 tuổi rồi), nhưng người ta còn kém điều kiện hơn chúng tôi mà vẫn có thể nuôi con đàng hoàng được đó thôi, ít tiền chẳng lẽ không thể có con? Anh kỹ đến mức khi tụi tôi quan hệ và lỡ rách bao anh bảo tôi đi uống thuốc, tôi cảm thấy rất tổn thương, cứ như chúng tôi đang sống thử hay tôi chỉ là bồ nhí của anh vậy. Cũng có thể vì cả hai đang lục đục nên anh không muốn có con ngay lúc này, nhưng từ lúc mới cưới anh đã luôn lảng tránh khi tôi đề cập đến việc có con cái.

Rồi công việc làm ăn của anh thì tôi không thể nào xen vào được, tôi thấy khó chịu khi lại có một cô bạn làm chung luôn chia sẻ với anh từ công việc cho tới cuộc sống của cô ta. Anh nói là đồng nghiệp thôi nhưng sự thân thiết đến mức mọi người trong công ty biết anh có vợ vẫn chọc ghẹo 2 người với nhau. Nếu tôi nhắn tin hay gọi điện nói chuyện với cô ta dù nhẹ nhàng thôi thì chắc chắn chồng sẽ nổi điên lên và mọi chuyện càng tệ hơn gấp đôi nên tôi không biết phải làm như thế nào hết. Cũng có thể ở phía anh thì chỉ coi cô ta như đồng nghiệp thật hay chỉ là một người bạn thôi, nhưng lâu dài như vậy thật sự khiến tôi nổi điên lắm.

Ai cũng có lỗi, cũng có cái tôi của mình rồi tự đẩy nhau đi quá xa. Bây giờ anh nói không muốn cố gắng thay đổi, chính bản thân anh là vậy đó, nếu tôi chịu được thì tiếp tục không thì thôi. Tôi cảm thấy nếu giờ dừng lại thì có thể cả 2 còn chút nuối tiếc để sau này nghĩ về nhau thấy hình ảnh đẹp, không chỉ sợ càng thêm ghét và hận nhau thôi. Tôi cảm thấy như anh sống chung vì chưa có nơi nào để đi, cảm giác sợ một mai về anh nói thấy mệt rồi nên sẽ đi. Sống hờ như vậy tôi không muốn. Mặc dù còn yêu anh nhưng tôi không có cách nào khiến anh trở lại như trước nữa, bước tiếp thì chỉ thấy gắng gượng nhưng buông tay thật sự không nỡ. Tôi dù còn trẻ và có vẻ bề ngoài nhưng vẫn sợ một lần đò lắm, cứ nghĩ mình tìm được một người đàn ông hoàn hảo nhưng rốt cuộc lại khác hoàn toàn như vậy, huống hồ gì giờ sang ngang còn cơ hội chọn lựa tốt đẹp hơn không hay lấy đại? Tôi nên làm như thế nào đây?